Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 706 - Chương 706. Xin Cầu Nguyện Những Điều Tốt Đẹp Nhất Đến Với Ngày Mai

Chương 706. Xin cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất đến với ngày mai
Chương 706. Xin cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất đến với ngày mai

“Khụ khụ, lão gia hỏa, à không, Long gia, chúng ta làm việc gì cũng phải có chứng cứ, đừng nên gặp mỹ nhân nào cũng nói là cháu gái thất lạc nhiều năm của mình.”

“Hơn nữa, ngươi có biết bây giờ nàng làm cái gì không? Trước kia nàng hát trên thuyền hoa, sau đó làm việc tại vũ trường Bobo, bây giờ là nữ chủ nhân ở đó. Nghe xong là biết nàng đã chịu bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu khổ sở rồi. Ngươi cũng biết thuyền hoa rồi đó. Nơi đó không phải dành cho người ở. Lúc nào cũng phải học hát hầu hạ khách. Làm không tốt sẽ bị đánh mắng.”

Mỗi một câu của Hào cà thọt giống như kim châm đâm vào tim của Chấn Quốc Long.

Tim của hắn đang rỉ máu.

Đúng vậy, nếu nàng là cháu gái của hắn, vậy thì nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực, chảy bao nhiêu nước mắt rồi?

Hắn thì ở đây hưởng phúc.

Còn nàng thì bị người ta đánh.

“Ta có lỗi với nàng.” Nước mắt Chấn Quốc Long rơi xuống.

Hào cà thọt giật mình, không ngờ hoàng đế Hòa Ký tiếng tăm lừng lẫy lại khóc.

Hắn luống cuống, vội vàng lấy khăn tay ra: “Đừng khóc nữa mà, ngươi mau lau nước mắt đi. Vừa rồi ta có nói, chuyện gì cũng có khả năng. Có lẽ ngươi nhìn sai thì sao? Nàng chỉ giống cháu gái của ngươi mà thôi.”

Chấn Quốc Long lau nước mắt, nước mũi rồi đưa khăn tay đã dơ cho Hào cà thọt.

Hào cà thọt không dám nhận: “Tặng cho ngươi đấy.”

Chấn Quốc Long lại lau mũi: “Ngươi nói đúng. Nàng có phải cháu gái của ta hay không, đợi lát nữa sẽ biết.”

Hào cà thọt thấy cảm xúc của Chấn Quốc Long đã ổn định, không khỏi thở phào. Nhưng rồi hắn lại căng thẳng, thầm nghĩ, tuyệt đối đừng phải. Ta vất vả lắm mới dựa vào sức chiến đấu của Nghĩa Quần khiến cho A Kiên lau mắt mà nhìn ta. Nếu bây giờ hắn trở thành con rể của Hòa Ký, sau này hắn sẽ giẫm lên đầu của ta, ta còn uy phong gì nữa chứ?

Hắn nghĩ như vậy nhưng rồi lại nghĩ đến tình huống ông cháu thất lạc nhiều năm, quả thật là bi kịch giữa nhân gian. Nếu có thể nhận nhau, đó cũng là chuyện tốt. A Hào, ngươi không thể chỉ nghĩ cho riêng mình. Ngươi cũng có cha mẹ sinh ra, cha mẹ nuôi dưỡng, phải có tình thương chứ.

Đúng như lời bài hát đã hát: “Xin cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất đến với ngày mai.”

“Bài hát hay quá.”

Bài hát Ngày mai sẽ tốt hơn chậm rãi kết thúc, sân khấu một lần nữa sáng lên.

Tuy nhiên, khán giả có mặt tại hiện trường vẫn đắm chìm trong cảm xúc khó tả, không thể thoát ra được.

Những đứa trẻ cầm nến trên sân khấu đều là những thiên thần!

Còn nữ hài xinh đẹp khiến cho người ta không thể nhìn thẳng lại càng là thiên thần trong số những thiên thần.

“Mẹ, là Đàn tỷ kìa.” Bảo Nhi chỉ vào Nhiếp Vịnh Đàn trên sân khấu, nói với Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng cũng không biết nên nói cái gì. Trước kia nàng không cảm giác được, bây giờ nàng mới phát hiện Nhiếp Vịnh Đàn thật sự quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến nữ nhân phải ghen ghét.

“Ta không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng và cảm xúc của mình lúc này. Đúng vậy, ta cũng giống như các ngươi, ta cũng bị sốc và cảm động trước sự có mặt của những đứa trẻ cùng với ca khúc động lòng người đó.” MC Lý Ngã không nhịn được, kích động nói.

“Nếu không phải các nàng đứng trước mặt chúng ta, chúng ta rất khó tưởng tượng các nàng đều là những đứa bé bị tàn tật.” Lý Ngã bước đến trước mặt cô bé bước ra đầu tiên, đưa micro cho cô bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Em gái, ngươi tên gì?”

“Ta không có tên.” Đứa bé gái lắc đầu: “Ta không nhớ tên của mình là gì. Mẹ chỉ gọi ta là Niếp Niếp. Ta được mẹ gửi vào hội cứu trợ.”

“Vậy ngươi có hận mẹ của mình không?”

“Không hận.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ta biết mẹ rất khổ, cũng rất mệt mỏi. Một ngày mẹ phải làm ba công việc. Mẹ làm trong nhà máy, làm đồ chơi cho người khác, rửa bát trong nhà hàng, hơn nữa còn phải ngủ với người khác. Nhất là chân của ta không tốt, nàng vì chữa bệnh cho ta mà tốn rất nhiều tiền.”

Đứa bé gái cố gắng chịu đựng, không để cho nước mắt chảy ra.

“Cho đến khi mẹ gửi ta vào hội cứu trợ, thật ra ta cảm thấy rất vui, rốt cuộc ta không liên lụy mẹ, không liên lụy người nhà nữa.”

“Ta nhớ rất rõ ngày mẹ đưa ta đến cổng hội cứu trợ, mẹ nói muốn chơi trốn tìm với ta, bảo ta bịt mắt, úp mặt. Ta đã làm theo. Ta biết mẹ sẽ lặng lẽ rời đi. Mẹ sợ nhìn thấy ta sẽ khóc, như vậy mẹ sẽ mềm lòng. Thật ra ta rất muốn nói cho mẹ hay, ta biết hết tất cả.”

Đứa bé không nhịn được nữa, nước mắt chảy ra.

Người xem có mặt tại hiện trường không nhịn được mà rơi lệ, có người cầm khăn tay lau mắt.

Thạch Ngọc Phượng cũng cảm động không thôi. Trước kia nàng không phải cũng như vậy sao? Vì em trai mà bị què một chân, vì người trong nhà mà đi làm ở nhà máy nhựa, rửa chén ở nhà hàng.

Nghĩ đến đây, nàng cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.

Hết chương 706.
Bình Luận (0)
Comment