Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 709 - Chương 709. Đại Thiếu Phố Bát Lan

Chương 709. Đại thiếu phố Bát Lan
Chương 709. Đại thiếu phố Bát Lan

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ngươi nhìn đi, ngươi bị què, ta cũng bị què. Hai người què đứng nhận tiền quyên góp, chẳng phải cầu xin sự thương hại của người khác sao?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Em trai của ta nào là người như thế chứ?”

Lúc này, một nhân sĩ từ thiện bước đến, nhìn Thạch Ngọc Phượng bị què, rồi lại nhìn Hào cà thọt chống quải trượng, gương mặt tràn ngập sự thương hại: “Đúng là đáng thương.”

Hào cà thọt nổi giận. Đáng thương cái quỷ! Lão tử có rất nhiều tiền. Lão tử là lão đại của Nghĩa Quần, quản lý hơn mười ngàn con người đấy.

Cũng không chờ hắn lên tiếng, hắn đã bị Thạch Ngọc Phượng gạt ra. Nàng mỉm cười hỏi người kia: “Xin hỏi ngươi quyên góp bao nhiêu?”

Người kia nhìn gương mặt biến thành màu gan heo của Hào cà thọt: “Ngươi đừng tự ti. Làm người tàn nhưng chí không tàn, tự cường tự lập. Nhìn các ngươi tích cực như vậy, ta xin quyên góp năm trăm.”

Cách đó không xa.

Những nữ hài câm điếc vừa mới biểu diễn Thiên Thủ Quan Âm được rất nhiều người vây quanh. Bọn hắn muốn mời các nàng về biểu diễn tiết mục này trong bữa tiệc tối do công ty của bọn hắn tổ chức.

Những người này hứa hẹn, chỉ cần các nàng đến biểu diễn, phí biểu diễn cứ ra giá. Hơn nữa bọn hắn còn quyên góp rất nhiều vật tư cho hội cứu trợ người tàn tật.

So sánh với những nữ hài câm điếc, Nhiếp Vịnh Đàn được người vây quanh nhiều hơn.

“Nhiếp tiểu thư, xin chào. Ta là đại lý của đồng hồ nổi tiếng thế giới Patek Philippe. Ta muốn mời ngươi quay một bộ quảng cáo cho thương hiệu của chúng ta. Chủ đề sẽ là bài hát Ngày mai sẽ tốt hơn. Chúng ta cũng đã nghĩ ra khẩu hiệu của quảng cáo, chính là “Đeo Patek Philippe, để ngày mai của ngươi tốt đẹp hơn.”.” Một nam nhân nói với Nhiếp Vịnh Đàn.

“Nhiếp tiểu thư, xin chào. Ta là người phụ trách của E-Mi Records. Trong công ty của chúng ta phụ trách có những siêu sao như The Beatles. Chúng ta chân thành mời ngươi gia nhập công ty của chúng ta.” Một người nước ngoài tiến đến trước mặt Nhiếp Vịnh Đàn, ra sức mời nàng tham gia công ty âm nhạc của hắn.

Ngoài những người tìm Nhiếp Vịnh Đàn quay quảng cáo và tham gia ca hát, còn có một số người săn tìm ngôi sao ở Hồng Kông mời Nhiếp Vịnh Đàn gia nhập giới điện ảnh.

Đương nhiên, tất cả đều bị Nhiếp Vịnh Đàn từ chối. Đối với nàng mà nói, nàng tạm thời không có nhiều cân nhắc đến như vậy.

Chỉ là nàng không biết, màn biểu diễn của nàng vừa rồi tuyệt vời đến cỡ nào, còn ưu tú hơn rất nhiều ngôi sao ca nhạc.

Chỉ cần không phải đồ ngốc, tất cả đều biết, có thể ký hợp đồng với Nhiếp Vịnh Đàn, chẳng khác nào nhặt được bảo vật.

Hoàng đế Hòa Ký Chấn Quốc Long trước đó chỉ mong bữa tiệc kết thúc, bây giờ lại mong đám người vây quanh Nhiếp Vịnh Đàn nhanh chóng xéo đi.

Quá nhiều người.

Hắn hoàn toàn không chen vào được.

“Nhiếp tiểu thư, ta là đại thiếu của quán bar Brilliant trên phố Bát Lan Viên Thiệu Hoa.” Một nam nhân lòe loẹt cố gắng chen đến trước mặt Nhiếp Vịnh Đàn: “Ta rất thích phần biểu diễn của ngươi. Ba chục ngàn, ta có thể mời ngươi làm người phát ngôn của quán bar chúng ta hay không?”

“Thật ngại quá, ta tạm thời không có dự định này.” Nhiếp Vịnh Đàn lịch sự từ chối.

“Nhiếp tiểu thư, rốt cuộc là ngươi không có dự định hay là chê tiền ta trả ít?” Viên Thiệu Hoa vẫn không buông tha, mê đắm nói: “Nghe nói ngươi làm việc tại một vũ trường, có khác gì quán bar của chúng ta đâu. Nếu ngươi ngại tiền ít, ta có thể trả gấp đôi. Chỉ cần ngươi muốn, tám chục một trăm nghìn đô la, ta có thể bỏ ra được.”

Mọi người chung quanh ném ánh mắt khinh bỉ về phía Viên đại thiếu.

Viên đại thiếu vẫn không phát hiện, ngược lại còn xoa cằm, dương dương đắc ý.

Hắn là đại thiếu của phố Bát Lan Hồng Kông, gia đình chủ yếu kinh doanh quán bar và hộp đêm. Bản thân hắn là một tay thiếu gia nổi tiếng ăn chơi. Bình thường, hắn ít học và không có kỹ năng, thích hẹn hò nhất với những ngôi sao không quá nổi tiếng. Những người nào bị hắn nhìn trúng, không có mấy ai có thể thoát khỏi bàn tay của hắn.

Ban đầu, hắn đến nơi này chỉ để xem náo nhiệt, không ngờ Nhiếp Vịnh Đàn vừa xuất hiện đã thu hút hắn. Sắc tâm nổi lên, ngay cả nước miếng cũng chảy ra.

Tuy nhiên, Nhiếp Vịnh Đàn vừa nghiêm túc lẫn xinh đẹp. Nàng được mọi người chen chúc vây quanh, giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần, khiến cho hắn khi chưa tìm hiểu được nội tình không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trải qua nghe ngóng, Viên đại thiếu mới biết được Nhiếp Vịnh Đàn xuất thân từ nữ nhân hát trên thuyền hoa, lại làm việc tại vũ trường, lập tức cho rằng nàng là loại nữ nhân xinh đẹp có thể dùng tiền mua được.

Thấy biểu hiện vô sỉ không chịu nổi của Viên đại thiếu, Nhiếp Vịnh Đàn chán ghét cau mày: “Viên tiên sinh đúng không? Có lẽ đã có sự hiểu lầm nào đó, mời ngươi tôn trọng ta một chút.”

Hết chương 709.
Bình Luận (0)
Comment