Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 710 - Chương 710. Sắc Đảm Ngập Trời

Chương 710. Sắc đảm ngập trời
Chương 710. Sắc đảm ngập trời

“Ôi chao, tại sao ta lại không tôn trọng ngươi chứ? Chẳng lẽ tám chục một trăm nghìn đô la cũng không được? Vậy thì hai trăm? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức viết chi phiếu ngay. Sau đó chúng ta đến nhà của ta nghiên cứu công việc một chút.”

Viên đại thiếu càng nói càng hạ lưu, người chung quanh cũng không nhìn được nữa.

“Tại sao người này lại hạ lưu như vậy chứ?”

“Đúng là làm nhục người khác mà.”

“Nhỏ giọng một chút, hắn là đại thiếu phố Bát Lan đấy.”

“Đại thiếu? Nhà họ Viên của phố Bát Lan?” Người kia bị dọa.

Sự kiện từ thiện tối nay là một sự rồng rắn lẫn lộn giữa các ông trùm của các gia tộc nổi tiếng cũng như đám hoa hoa đại thiếu ác bá.

Nhà họ Viên của phố Bát Lan kinh doanh hộp đêm, quán bar, đương nhiên cũng có bối cảnh giang hồ. Chỗ dựa của nhà họ Viên là song hoa hồng côn Lê Khoát Hoa.

Lê Khoát Hoa rất nổi tiếng ở Hòa Ký, là ngựa đầu đàn của hoàng đế Hòa Ký Bạch Đầu Ông Chấn Quốc Long.

Hắn không những nổi tiếng ở Hòa Ký, mà còn là nhân vật quát tháo phong vân trên giang hồ.

Nhà họ Viên có chỗ dựa lớn như vậy, đương nhiên bọn hắn dám đi ngang ở phố Bát Lan rồi.

Viên đại thiếu thấy người chung quanh câm như hến, hắn càng thêm đắc ý quên hình.

Nhưng hắn không biết những người có mặt hoặc e ngại thế lực ác bá của nhà họ Viên, hoặc quan tâm đến thân phận cao quý của mình, khinh thường để ý đến loại dâm đãng như hắn, sợ làm bẩn tay của mình.

Càng là kẻ có tiền lại càng quý trọng vẻ bề ngoài, tuyệt đối không tranh chấp với loại tiểu nhân vật.

“Nhiếp tiểu thư, ngươi cũng thấy ta có thành ý như vậy rồi đấy, ngay cả hai trăm nghìn cũng có thể bỏ ra được. Trước đó, những mỹ nhân giống như ngươi, ta cùng lắm bỏ ra bảy tám chục nghìn đô la là có thể giải quyết.” Viên đại thiếu càng nói càng không thể chịu nổi, sắc tâm không thể kềm chế, trước mặt bao người đưa tay nắm lấy cổ tay của Nhiếp Vịnh Đàn: “Nào, chi bằng chúng ta qua đó nói chuyện.”

Đây quả thật là sắc đảm ngập trời.

Mấy lão đại phú hào không nhìn nổi, có lòng tốt xoa quyền mài chưởng, chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân.

Đúng lúc này.

“Cút đi.”

Một tiếng quát lớn, chỉ thấy có một người một cước đạp bay Viên đại thiếu ra ngoài.

Đáng thương cho vị Viên đại thiếu, tay còn chưa chạm được bàn tay của Nhiếp Vịnh Đàn, người đã bay ra ngoài theo tư thế chó đớp cứt.

“Hay, rất hay.” Mọi người vỗ tay.

Nhiếp Vịnh Đàn nhìn thấy rõ ràng, một cước đạp bay Viên Thiệu Hoa là một lão giả tóc bạc phơ, mũi sư miệng rộng, vô cùng bá khí.

Lão giả tóc trắng một cước đạp bay Viên đại thiếu. Sau đó, hắn quay đầu lại, quan tâm hỏi han: “Nhiếp cô nương, ngươi không sao chứ?”

Nhiếp Vịnh Đàn chẳng biết tại sao lại cảm thấy lão giả rất thân thiết. Nàng gật đầu nói: “Không sao, cảm ơn ngươi đã ra tay giúp đỡ.”

“Khách sáo rồi, loại người bại hoại như vậy, người người có thể tru diệt.”

“Lão quỷ chết tiệt, ngươi nói cái gì? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là đại thiếu phố Bát Lan Viên Thiệu Hoa. Cha của ta là Viên Bách Vạn.” Viên đại thiếu bị đạp một cước bò dậy, thấy đối phương chẳng qua chỉ là một lão già, hắn cho rằng vừa rồi là mình chủ quan, bị người ta đánh lén. Vì thế hắn nổi giận đùng đùng, chạy đến muốn lấy lại danh dự.

Hắn làm sao biết, người trước mắt không phải kẻ ăn chay. Đừng nói cha của hắn là Viên Bách Vạn, ngay cả Thiên Vạn, đối phương cũng không sợ.

Không đợi Viên đại thiếu đến gần, Chấn Quốc Long đột nhiên bay lên theo tư thế Thần Long Bái Vĩ. Bịch, một cước đá vào đầu Viên Thiệu Hoa.

Bịch.

Viên đại thiếu ngã xuống đất.

Mọi người trợn tròn mắt. Không ai ngờ một lão giả tóc trắng bạc phơ lại sắc bén đến như thế.

“Không dọa ngươi sợ chứ, Nhiếp cô nương?”

Lúc này, Chấn Quốc Long chỉ muốn kiểm tra xem đối phương có phải đứa cháu gái thất lạc nhiều năm của mình hay không, hoàn toàn không có tâm tư quan tâm đến sống chết của tên xui xẻo Viên đại thiếu.

Lúc này, bảo vệ của bữa tiệc chạy đến. Nhìn thấy tình huống, bọn hắn vội ngồi xuống dùng hai ngón tay khép lại thăm dò hơi thở của Viên đại thiếu nằm trên mặt đất. Cảm thấy vẫn còn hơi thở, bọn hắn lập tức kéo tên xui xẻo kia xuống dưới.

Nói thật, Nhiếp Vịnh Đàn bị động tác đột ngột của Chấn Quốc Long dọa sợ.

Trong ấn tượng của nàng, người lớn tuổi giống như Chấn Quốc Long hoặc ở viện dưỡng lão hoặc nằm bệnh viện, nào có chuyện vèo một cái bay lên đá Viên đại thiếu một cái chứ.

“Không sao, ta vẫn ổn.” Nhiếp Vịnh Đàn có chút không biết nên nói cái gì: “Còn ngươi, ngươi không sao chứ, lão nhân gia? Ngươi có cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hoặc có chỗ nào không thoải mái không?”

“Ta? Ta rất khỏe.” Chấn Quốc Long cảm thấy đối phương là một nữ hài tốt. Đã đến lúc này rồi mà còn quan tâm người khác.

Nhiếp Vịnh Đàn nghe xong, lúc này mới thở phào một hơi, vô thức dùng tay vén tóc ra sau tai.

Hết chương 710.
Bình Luận (0)
Comment