Ánh mắt của Chấn Quốc Long rất sắc bén, cố tình nghiêng người. Hắn nhìn thấy phía sau cổ của Nhiếp Vịnh Đàn có một con bướm sinh động như thật. Trong lúc hắn đang kinh ngạc, hắn đột nhiên nhìn thấy sau trái tai bên trái của Nhiếp Vịnh Đàn có một nốt ruồi son.
Cơ thể Chấn Quốc Long lung lay như sắp đổ.
Cũng may Nhiếp Vịnh Đàn nhanh tay đỡ hắn lại.
“Ngươi không sao chứ, lão nhân gia? Sắc mặt của ngươi kém quá.” Nhiếp Vịnh Đàn quan tâm hỏi. Nàng còn tưởng rằng Chấn Quốc Long vì cứu mình vừa nãy mà tổn thương sức khỏe.
Chấn Quốc Long run rẩy vươn tay muốn sờ gương mặt của Nhiếp Vịnh Đàn, nhưng lại không dám.
Gần trong gang tấc.
Nhưng lại như cách một thế giới xa xôi.
Hắn sợ hết thảy chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ vừa kết thúc.
Hắn sẽ tỉnh.
Hắn tìm cháu gái đã bao nhiêu năm rồi?
Mỗi lần nằm mộng, hắn đều nửa đêm bừng tỉnh.
Hắn có lỗi với con trai, có lỗi với người nhà, có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Chấn.
Nhìn cháu gái trước mặt, nhất đại kiêu hùng, hoàng đế Chấn Quốc Long cũng không nhịn được mà nước mắt rơi như mưa.
“Lão tiên sinh, rốt cuộc ngươi sao vậy?” Nhiếp Vịnh Đàn kinh hãi, không rõ chuyện gì đã xảy ra, tại sao Chấn Quốc Long lại khóc.
“Không sao, không có chuyện gì.” Chấn Quốc Long dùng tay lau nước mắt: “Người mà, lớn tuổi rồi, mắt rất dễ mỏi, là bệnh cũ thôi.” Chấn Quốc Long nói.
“Cô gái, ngươi cứ làm việc trước, tất cả mọi người đang chờ ngươi đấy.” Chấn Quốc Long thấy người chung quanh đến càng lúc càng nhiều, lập tức nói với Nhiếp Vịnh Đàn.
Nhiếp Vịnh Đàn do dự, lúc này Thạch Chí Kiên nghe động tĩnh vội chạy đến.
Vừa rồi hắn đang trao đổi công việc với mọi người, nghe nói bên chỗ Nhiếp Vịnh Đàn xảy ra chuyện, cuống quýt chạy đến.
“Vịnh Đàn, ngươi không sao chứ?” Thạch Chí Kiên quan tâm hỏi. Hắn nhìn thấy Chấn Quốc Long cũng có mặt, lập tức gật đầu với đối phương.
“Không sao, là vị lão tiên sinh này đã cứu ta.” Nhiếp Vịnh Đàn nói.
Thạch Chí Kiên giật mình, vội ôm quyền với Chấn Quốc Long: “Cảm ơn Long gia đã ra tay.”
Chấn Quốc Long cố gắng nặn ra nụ cười: “Khách sáo, khách sáo rồi.”
Thạch Chí Kiên không hiểu vì sao thái độ của Chấn Quốc Long lại kỳ quái như vậy, nhưng hắn đang lo cho Nhiếp Vịnh Đàn, cũng không quan tâm quá nhiều.
Thạch Chí Kiên tùy ý nói vài câu với Chấn Quốc Long, sau đó chuẩn bị đưa Nhiếp Vịnh Đàn rời đi.
Hào cà thọt khập khễnh bước đến bên cạnh Chấn Quốc Long: “Ngươi nhìn thấy rõ chưa? Nhiếp nha đầu có phải là đứa cháu gái thất lạc nhiều năm của ngươi không?”
Chấn Quốc Long nói không ra lời, chỉ gật đầu, cả buổi mới rặn ra được một chữ “Phải”
Hào cà thọt giật mình: “Nếu đúng, đó là chuyện vui, tại sao ngươi lại khóc sướt mướt như vậy? Mau đến nói với nàng nàng là cháu gái của ngươi, ngươi là ông nội của nàng đi. Nào, mau gọi một tiếng ông nội. Sau đó ngươi đưa nàng về nhà, tốt biết bao nhiêu.”“Ta sợ…”
“Sợ cái gì?”
“Ta sợ nàng trách ta, sợ nàng không chịu tha thứ cho ta.” Chấn Quốc Long hỏi: “Sợ nàng hỏi tại sao lâu như thế ta mới tìm được nàng, để cho nàng phải chịu biết bao nhiêu khổ cực? Ngươi nói, đến lúc đó ta nên trả lời như thế nào?”
“Cái này…” Hào cà thọt ngẩn người: “Ta không có cháu gái nào thất lạc nhiều năm, làm sao ta biết?”
Nước mắt Chấn Quốc Long lại chảy ra.
Hào cà thọt nói: “Nhưng ta biết lúc nên ra tay thì sẽ ra tay, ngươi không dám, để ta giúp ngươi.”
Không đợi Chấn Quốc Long ngăn cản, Hào cà thọt đã gọi Nhiếp Vịnh Đàn: “Nhiếp cô nương, xin dừng bước.”
Nhiếp Vịnh Đàn đang theo Thạch Chí Kiên chuẩn bị rời khỏi hiện trường, đột nhiên nghe có người gọi mình đằng sau, nàng lập tức quay đầu lại, không hiểu nhìn Hào cà thọt.
Chấn Quốc Long nắm lấy tay của Hào cà thọt, muốn ngăn cản đối phương lên tiếng.
Hào cà thọt gạt tay của hắn: “Ngươi làm việc cứ lề mề chậm chạp. Nhận thân thôi mà, cũng không phải làm chuyện gì xấu.”
“Nhiếp cô nương, ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi còn không mau gọi một tiếng gia gia đi.”
“Cái gì? Gia gia?” Nhiếp Vịnh Đàn cau mày hỏi.
Thạch Chí Kiên nghe xong, mặt lạnh lại, cho rằng Hào cà thọt đang cố ý chiếm tiện nghi Nhiếp Vịnh Đàn.
Hào cà thọt lập tức phát hiện lời nói của mình không đúng, nhanh chóng sửa lại: “Ý của ta là ngươi có phải cô nhi không? Có phải ngươi có một gia gia ở Hồng Kông hay không? Lão gia hỏa này cũng giống như ngươi, có một đứa cháu gái ở Hồng Kông, tuổi tác bằng với ngươi, đằng sau lỗ tai có một nốt ruồi son.”
Oành một tiếng. Cơ thể mềm mại của Nhiếp Vịnh Đàn lung lay.
“Vịnh Đàn, ngươi không sao chứ?” Thạch Chí Kiên vội đỡ lấy nàng.
Nhiếp Vịnh Đàn nhìn Chấn Quốc Long, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Hai người nhìn nhau, không nói câu nào, chỉ rơi nước mắt.
Lúc này, Thạch Ngọc Phượng dắt Bảo Nhi đến, nhìn thấy tình huống, lập tức hỏi Thạch Chí Kiên: “A Kiên, Nhiếp cô nương làm sao thế? Tại sao nhìn nàng giống như mất hồn vậy? Chuyện gì xảy ra rồi?”
Thạch Chí Kiên giống như nằm mộng, chỉ có thể nói: “Nhiếp cô nương tìm được người thân của mình.”