“Ngươi nói chính là gia gia đã thất lạc nhiều năm đó à?” Thạch Ngọc Phượng giật mình, vội nhìn Chấn Quốc Long: “Khụ khụ, là hắn à? Nghe nói rất lợi hại đúng không?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Không sai, chính là hắn.”
Thạch Ngọc Phượng ồ một tiếng, một lần nữa nhìn Nhiếp Vịnh Đàn rồi lại nhìn Chấn Quốc Long, nhanh chóng suy nghĩ, đây chẳng phải nói đồ cưới của Nhiếp cô nương đã được quyết định rồi sao?
Phải đòi bao nhiêu đây? Năm trăm nghìn, tám trăm nhìn? Nhìn lão nhân gia kia sang trọng như vậy, một triệu chắc cũng có thể bỏ ra được.
Phì phì phì. Thạch Ngọc Phượng, bây giờ ngươi đã là nhân sĩ cao cấp, làm việc phải chú trọng phẩm vị, làm sao lại tham tiền một cách thấp kém như vậy chứ? Không biết 1,8 triệu có đủ không?
…
Chấn Quốc Long và Nhiếp Vịnh Đàn nhận nhau.
Mối quan hệ huyết thống thực sự là một điều tuyệt vời, dù cách xa nhau hàng ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được chứ đừng nói đến việc gần gũi như vậy.
Hào cà thọt vô cùng đắc ý, cho rằng hắn đã làm được một chuyện tốt.
Đám người Lôi Lạc nghe nói Long gia tìm được cháu gái thất lạc nhiều năm, vội chạy đến chúc mừng. Khi nhìn thấy cháu gái là Nhiếp Vịnh Đàn, tất cả không khỏi ngây người.
Chỉ cần là người hữu tâm thì đều biết Nhiếp Vịnh Đàn là bạn gái của Thạch Chí Kiên.
Đây chẳng phải nói Thạch Chí Kiên sau này chính là cháu rể của Chấn Quốc Long sao?
Dựa theo trình tự bình thường, sau này Thạch Chí Kiên sẽ quản lý đệ nhất bang phái có hơn ba chục nghìn người Hòa Ký.
Lôi Lạc ngẩn người.
Nhan Hùng ngẩn người.
Hàn Sâm, Lam Cương cũng ngẩn người.
Hướng lão đại của Tân Ký, Cát Thiên Vương của Thập Tứ K lại càng mở to mắt, càng choáng váng hơn.
Hào cà thọt vỗ ngực khoe khoang: “Chuyện này là do ta giúp Long gia đấy.”
“Hai ông cháu bọn hắn không dám nhận nhau, là do ta giải quyết.”
“Mọi người đừng dùng cặp mắt kính nể như vậy để nhìn ta nữa, chuyện nên làm mà. Tất cả đều phải nói đến nghĩa khí.”
Lôi Lạc lấy lại tinh thần đầu tiên, tiến lên hỏi thăm Thạch Chí Kiên: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Thạch Chí Kiên giang tay: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, là chuyện trước mắt đấy.”
Trong lòng Lôi Lạc không biết là tư vị gì, hạ giọng nói: “Tiểu tử ngươi tránh không được trở thành hoàng thái tử, sau này sẽ quản lý đệ nhất băng đảng Hồng Kông. Cộng thêm Hồng Hưng, chẳng phải ngươi còn muốn uy phong hơn tổng thanh tra ta sao?”
Thạch Chí Kiên cười khổ: “Vậy ta giao Hòa Ký cho ngươi, ngươi có muốn không?”
Lôi Lạc lắc đầu như trống bỏi: “Tự ngươi giữ đi. Nằm trong tay ngươi, ta yên tâm hơn.”
Người thông minh không cần nói quá nhiều.
Lôi Lạc và Thạch Chí Kiên dăm ba câu đã đạt thành ăn ý.
Nói xong, Lôi Lạc tiến lên chúc mừng Chấn Quốc Long.
Người khác cũng học theo, tiến lên phía trước: “Chúc mừng ngươi, Long gia. Chúc ngươi đạt thành ước muốn, cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện trong lòng.”
“Đúng vậy, Nhiếp cô nương vừa xinh đẹp lại đa tài, đây chính là phúc khí mà ngươi đã góp nhặt được.”
Mặc dù Nhiếp Vịnh Đàn và Chấn Quốc Long đã nhận nhau nhưng nàng không có ý định sửa họ, vẫn theo họ mẹ nuôi của nàng.
Chấn Quốc Long nghe nói, khi Nhiếp Vịnh Đàn bị bán lên thuyền hoa, nếu không nhờ bà chủ họ Nhiếp tốt bụng nhận nàng làm con gái nuôi, dạy nàng học chữ, không biết chừng cháu gái của hắn đã lưu lạc thành người như thế nào rồi.
Cháu gái không muốn sửa họ cũng không sao. Chấn Quốc Long chỉ có một yêu cầu, chỉ cần sau này Nhiếp Vịnh Đàn sinh con, có thể để một đứa mang họ Chấn kế thừa hương hỏa nhà họ Chấn, đó là vạn sự đại cát rồi.
Hào cà thọt là người hữu tâm, cố ý đụng Thạch Chí Kiên: “A Kiên, sau này ngươi cần phải cố gắng sinh nhiều con lên. Bằng không, sẽ không đủ phân phối đâu. Vừa họ Thạch, lại họ Nhiếp, còn có họ Chấn nữa.”
Chấn Quốc Long nghe xong, thoải mái cười to. Lúc này, hắn nhìn Thạch Chí Kiên thế nào cũng thấy thuận mắt.
Trước kia, khi Thạch Chí Kiên đắc tội hắn, hắn hận không thể bằm tên tiểu tử này thành vạn đoạn. Bây giờ hắn lại cảm thấy Thạch Chí Kiên quá ưu tú, thậm chí còn cho rằng cháu gái bảo bối của hắn không xứng với đối phương.
Đúng vậy, cần phải cảnh giác.
Không thể để tên tiểu tử đó bội tình bạc nghĩa được.
Dưới sự chúc mừng của tất cả mọi người, hai mắt Chấn Quốc Long đỏ bừng, ôm quyền nói: “Cảm ơn mọi người, ngày mai ta đặt một bữa tiệc ở nhà hàng hải sản Thái Bạch, mọi người nhất định phải đến đấy.”
“Đó là đương nhiên rồi.”
“Nhất định, nhất định rồi.”
Mọi người gật đầu. Là chuyện vui, đương nhiên cũng muốn công bố một chút.
“Nhưng trước đó ta còn một chuyện cần làm.” Chấn Quốc Long nói xong, ngoắc ngoắc ngón tay, chỉ thấy ngựa đầu đàn của hắn là Lê Khoát Hoa chạy đến.
Chấn Quốc Long hỏi hắn: “Ngươi có quen với tên đại thiếu phố Bát Lan kia không?”
Lê Khoát Hoa vội gật đầu: “Quen nhưng không thân.”
Chấn Quốc Long không nói. Không thân, người ta có thể lấy ngươi làm chỗ dựa sao?
“Ta mặc kệ ngươi nhận bao nhiêu từ bọn hắn, bắt đầu từ ngày mai, ta muốn nhà họ Viên hoàn toàn xóa tên khỏi phố Bát Lan.”
Trong nháy mắt.
Sát khí ngút trời.
Lê Khoát Hoa giật mình, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Lão gia tử muốn khai đao với nhà họ Viên, giết gà dọa khỉ.
Xem sau này còn có ai dám đắc tội với Nhiếp đại tiểu thư hay không.