Thạch Chí Kiên nhìn lướt chung quanh. Quả nhiên, nhiều người không hợp tác trong công tác phòng chống dịch bệnh. Ai cũng thích tụm năm tụm ba đứng nói chuyện với nhau, chẳng có mấy ai đeo khẩu trang. Ngược lại cồn, thuốc cảm mạo và thuốc hạ sốt thì lại được cấp không ít.
Tuy nhiên, Thạch Chí Kiên biết nhiều người trong số những người nhận thuốc là người nghiện ma túy, còn có một số người thích chiếm tiện nghi, cảm thấy lấy đồ miễn phí chính là kiếm bạo.
“Lạc ca, mấy việc phòng chống dịch bệnh này không gấp được đâu, phải từ từ mới được.”
“Từ từ đến bao giờ? Ta phải ở đây bao lâu? Ta ở đây ba ngày rồi. Ngươi nhìn ta đi, râu ria xồm xoàm, sắp sửa tàn tạ rồi.” Lôi Lạc chỉ vào mặt của mình, thảm thương nói.
“Lời này ngươi nên nói với đám truyền thông, nói với ta cũng vô dụng thôi.”
Lôi Lạc trợn mắt: “Vậy ta còn phải kiên trì bao lâu nữa? Một tuần có đủ không?”
“Không đủ, tối thiểu nhất cũng phải ba tháng.”
“Cái gì?” Lôi Lạc thiếu chút nữa đánh rơi ly café: “Ta không nghe nhầm chứ? Ngươi muốn ta ở đây ba tháng?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Phòng chống dịch bệnh không phải trò đùa của trẻ con, càng không phải đi du lịch nghỉ dưỡng. Làm sao có thể chỉ bắn một phát rồi bỏ đi?”
“Ta không làm, ta không làm nữa.” Lôi Lạc kêu lên: “Cái này lấy mạng người đấy. Ngươi nhìn đi, đám người kia hết thuốc chữa rồi. Bọn hắn thậm chí còn không biết cúm là gì, nó khủng khiếp như thế nào. Đưa khẩu trang cho bọn hắn, bọn hắn cũng không biết đeo. Cho dù lấy về, bọn hắn cũng đeo cho mấy con lừa. Còn nữa, thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, rất nhiều người đến lấy, chúng ta lỗ vốn nặng.”
“Nếu ngươi đã biết những thứ này, tại sao ngươi lại không chủ động cải thiện?” Thạch Chí Kiên đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Lôi Lạc ngây ra: “A Kiên, ngươi đang dạy ta làm việc à?”
Thạch Chí Kiên không thèm né tránh ánh mắt lợi hại của Lôi Lạc: “Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
Trần Tế Cửu và Trư Du Tử ở bên cạnh thấy tình huống không ổn, muốn đứng ra giảng hòa, lại bị Thạch Chí Kiên gạt đi.
Thạch Chí Kiên nhìn Lôi Lạc, nói: “Lạc ca, lúc trước ngươi nói với ta ngươi muốn làm Thái Bình Thân Sĩ, ta đã nói qua với ngươi muốn có được danh hiệu này nhất định phải bỏ ra một chút công sức, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nhưng bây giờ, ngươi hãy nhìn mình đi. Ngươi chẳng qua chỉ ở đây có ba ngày để giúp phát vật phẩm chống dịch mà còn la hét, không hài lòng với bất cứ điều gì! Làm việc tốt phải làm bằng cả tấm lòng chứ không chỉ là hình thức.”
Lôi Lạc ngẩn người. Hắn không ngờ Thạch Chí Kiên lại nói chuyện với hắn như vậy.
Trần Tế Cửu và Trư Du Tử cũng sợ đến ngây người, thậm chí bọn hắn còn ngửi được mùi thuốc súng phát ra trên người Lạc ca. Hắn sắp nổ tung rồi.
Thạch Chí Kiên không thèm quan tâm đến cảm xúc của Lôi Lạc, nói tiếp: “Nếu ngươi biết những người này ngu dốt và có rất ít hiểu biết về phòng chống dịch bệnh, tại sao ngươi không giáo dục bọn hắn? Ngươi có biết không, nếu cứ theo đà này, hai trăm ngàn người ở Quan Đường, tối thiểu nhất cũng có hơn mười ngàn người chết vì cảm cúm. Chuyện cho đến bây giờ, ngươi còn tưởng rằng đây là đang diễn kịch sao? Sai, đây là vấn đề sống chết. Mỗi một quyết định của ngươi đều liên quan đến sống chết của người Quan Đường.”
Ánh mắt của Lôi Lạc phun ra lửa, nghiến răng, cả nửa ngày mới gạt ra được một chữ giữa hàm răng: “Ngươi nói xong chưa?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ta nói xong rồi. Đến phiên ngươi, ngươi có gì muốn nói không?”
“Ta, ta đánh chết ngươi.”
“Lạc ca bớt giận.”
“Lạc ca đừng mà.”
Nhìn thấy Lôi Lạc sắp nổi bão, Trần Tế Cửu và Trư Du Tử vội bước lên ôm lấy hắn.
Đúng lúc này.
Đằng trước khua chiêng gõ trống xuất hiện một đội ngũ.
Chuyện gì xảy ra thế?
Thạch Chí Kiên, Lôi Lạc không nhịn được nhìn lại.
Đám phóng viên chung quanh cũng bị thu hút.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết, có khả năng là tin tức gì đó lớn lắm.”
“Chúng ta qua đó xem đi.”
Rất nhanh, đội ngũ đó đã đến trung tâm của phòng chống dịch bệnh.
Đi đầu là một lão giả, mặc áo khoác ngoài, chống quải trượng, nhìn qua có vẻ là thân hào nông thôn.
Phía sau hắn có ba mươi bốn mươi người, chủ yếu là dân làng Quan Đường, cùng hai thanh niên cường tráng đang khiêng một con heo sữa quay.
“Thanh tra Lôi, ai là thanh tra Lôi?” Lão hương thân chống quải trượng tiến lên, vuốt râu hỏi.
“Là ta, có chuyện gì thế?” Lôi Lạc ngạc nhiên hỏi.
Lão hương thân nghe xong, lập tức cúi người chào Lôi Lạc: “Lão hủ Đặng Trung Thư của Quan Đường xin cảm tạ ơn cứu mạng của thanh tra Lôi.”
Những người đi theo đằng sau cũng cúi người trước Lôi Lạc: “Chúng ta xin cảm ơn ân cứu mạng của thanh tra Lôi.”
Lôi Lạc choáng váng.
Đám phóng viên chung quanh không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng theo thói quen nghề nghiệp, bọn hắn nhanh chóng nhấn nút chụp ghi lại khung cảnh dưới ánh đèn flash.