Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 719 - Chương 719. Ăn Lẩu

Chương 719. Ăn lẩu
Chương 719. Ăn lẩu

Nhất thời, toàn bộ Nguyên Lãng đều e ngại Hàn Sâm như hổ, cảm thấy cảm cúm còn không đáng sợ bằng Hàn Sâm.

Nhưng trong bầu không khí như vậy, tình huống phòng chống dịch bệnh ở Nguyên Lãng lại tốt nhất.

Lam Cương trú đóng tại Đồn Môn.

Lam Cương có biệt danh là Thiết Đầu, bình thường làm việc cà lơ phất phơ, nhưng khi hắn thật sự muốn làm chuyện gì đó, hắn lập tức trở thành Tam Lang liều mạng.

Đồn Môn được mệnh danh là “khu vực xóa đói giảm nghèo” trong lịch sử Hồng Kông.

Nhân khẩu đông đảo, dân chúng hung dữ.

Nếu muốn làm tốt công tác phòng chống dịch bệnh ở đây còn khó hơn cả lên trời.

Trong số bốn đại thanh tra, thật ra Lôi Lạc thưởng thức nhất chính là Lam Cương.

Nhan Hùng quá giảo hoạt, làm việc gì cũng chỉ suy tính đến lợi ích. Cho nên, Lôi Lạc đã giao khu Quỳ Thanh với tình hình dịch bệnh tương đối ổn định cho hắn quản lý.

Hàn Sâm làm việc cứng nhắc, không biết cách biến báo. Cho nên, Lôi Lạc đã giao khu Nguyên Lãng dân phong thuần phác cho hắn quản lý.

Lam Cương ngoài mặt thì cà lơ phất phơ, nhưng trên thực tế hắn rất biết cách động não. Cho nên, Lôi Lạc đã giao khúc xương cứng Đồn Môn cho hắn quản lý.

Không ngoài dự liệu, khi Lam Cương vừa đến Đồn Môn, bắt đầu thành lập căn cứ phòng chống dịch bệnh tại đây cũng như hạn chế việc đi lại của người dân Đồn Môn, toàn bộ Đồn Môn đã bị náo đến lật trời.

Người Đồn Môn có sở thích đánh trận. Năm đó, khi người Anh muốn chinh phục đối phương, bọn hắn đã phải trả một cái giá thảm trọng. Hiện tại, Đồn Môn có rất nhiều di tích lịch sử ghi lại những hành động anh hùng của người dân Đồn Môn trong cuộc chiến kháng người Anh.

Khi Nhật Bản xâm chiếm Hồng Kông, người của Đồn Môn lại càng cầm dao chiến đấu với đám người này. Mặc dù tử thương vô số nhưng sự hung dữ của dân phong Đồn Môn đã khiến người Nhật phải run sợ trong lòng.

Hiện tại, một thanh tra nho nhỏ như Lam Cương lại muốn phong tỏa toàn bộ Đồn Môn để phòng dịch. Hắn không để người dân Đồn Môn vào mắt rồi.

Nhất là người Đồn Môn cho rằng bệnh cúm không có gì đáng nói, với cơ thể cường tráng thường xuyên luyện võ, các loại virus này sẽ tự tiêu diệt và bệnh cúm sẽ tự đánh bại mình.

Vì thế, đừng nói là đeo khẩu trang, ngay cả cảm sốt thật, bọn hắn cũng không thèm uống thuốc.

Bọn hắn tin chắc thể lực sẽ đánh bại mọi thứ, kể cả bệnh cúm nhảm nhí này!

Buổi tối, mười điểm phòng chống dịch đã được Lam Cương sắp xếp ổn thỏa bị đại ca Đồn Môn có biệt danh Quá Giang Long dẫn đầu đến phá.

Quá Giang Long phá những điểm phòng chống dịch do Lam Cương dựng lên, đồng thời còn nói dám làm dám chịu. Quá Long Giang hắn ngay cả cảm cúm cũng không sợ, tại sao hắn lại đi sợ một Lam Cương chứ.

Đám người Quá Giang Long quá ngang ngược, càn rỡ, khiến cho đội ngũ của Lam Cương không thể làm gì.

Người của Đồn Môn lại càng khua chiêng gõ trống tung hô tự do vạn tuế.

Theo như bọn hắn nghĩ, cái gọi là “phòng chống dịch bệnh” của Lam Cương chính là một sự giam cầm biến tướng mà thôi.

Đối mặt với tình huống này, Lam Cương không hề tức giận, ngược lại còn bảo người chuẩn bị một nồi lẩu giữa trời nóng, mời Quá Giang Long đến ăn lẩu.

Quá Giang Long không sợ Lam Cương có chơi trò Hồng Môn Yến hay không, trưa hôm đó hắn đến thật.

Lam Cương mời đám người Quá Giang Long ngồi xuống, sau đó chỉ vào nồi lẩu: “Có việc gì thì ngồi xuống nói chuyện. Mọi người ăn lẩu, ai đứng dậy trước người đó chính là tên hèn nhát.”

Ăn lẩu thôi mà, có cái gì phải sợ?

Đám người Quá Giang Long ngồi xuống.

Rất nhanh bọn hắn hiểu ra.

Giữa trời nắng đổ mồ hôi như mưa, ngồi ăn nồi lẩu nóng hổi, chung quanh ngay cả một ly nước cũng không có.

Tình huống như thế, ngay cả quỷ cũng phải sợ.

Một tiếng trôi qua.

Hai tiếng trôi qua.

Những người chung quanh xem náo nhiệt đều che dù, nhìn mọi người ăn lẩu giữa trời nóng, ngay cả người xem như bọn hắn cũng cảm thấy bụng nóng lên, cổ họng phun lửa.

Lam Cương dùng đũa gắp một miếng ruột già, vui vẻ ăn hết.

Đám người Quá Giang Long ăn không nổi.

Lúc này, gương mặt của bọn hắn đỏ bừng, cả người giống như con cua đã bị luộc, cổ họng khô khốc.

Quan trọng nhất còn phải ăn thứ vừa cay vừa nóng như thế.

Nồi lẩu này bỗng nhiên không thể ăn nổi nữa.

Quá Giang Long cảm giác hắn sắp phải chết, toàn thân mất nước nghiêm trọng, hô hấp dần trở nên khó khăn, hai mắt bắt đầu hoa lên, đầu trở nên choáng váng.

Đúng lúc này, Lam Cương cầm giấy ăn lau miệng: “Cảm giác như thế nào? Thật ra, cảm cúm cũng giống như cảm giác hiện tại của các ngươi. Toàn thân khô nóng, mất nước nghiêm trọng, cổ họng ngứa ngáy khó chịu. Quan trọng là đầu váng mắt hoa, toàn thân bủn rủn không còn sức lực.”

“Các ngươi rêu rao mình là nam nhân khỏe mạnh, là tráng hán, không sợ cảm cúm. Bây giờ thế nào, các ngươi có thể ăn hết nồi lẩu này hay không? Nếu có thể, ta phục các ngươi. Nếu không thể, người nào dám hủy điểm phòng chống dịch Lam Cương ta dựng lên, người đó chính là đối nghịch với ta.”

Hết chương 719.
Bình Luận (0)
Comment