Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 718 - Chương 718. Bốn Đại Thanh Tra Ra Trận

Chương 718. Bốn đại thanh tra ra trận
Chương 718. Bốn đại thanh tra ra trận

A Quý nói: “Nhan gia, ngươi có chỗ không biết rồi. Thanh tra Lôi làm như vậy là vì coi trọng ngươi đấy. Bây giờ toàn bộ Hồng Kông đang phòng chống dịch bệnh. Hắn sắp xếp ngươi đến khu nghiêm trọng như thế này chính là coi trọng ngươi.”

“Coi trọng cái gì mà coi trọng? Dịch cúm Hồng Kông đang lây lan nặng nề. Sức khỏe của ta vốn không tốt, chẳng may chết thì sao? Nếu hắn thật sự quan tâm ta, hắn sẽ không đẩy ta đến đây, mà sẽ tìm một nơi ít nghiêm trọng như Loan Tử, Sa Đầu Giác, còn có Vượng Giác cho ta.”

A Quý nói: “Nhan gia, những nơi đó đều sắp xếp cho người nước ngoài hết rồi. Ngươi cũng biết, bọn hắn chẳng làm được gì.”

“Sính ngoại, chỉ biết nịnh bợ. Không có đám người nước ngoài đó thì chẳng chuyện gì làm xong sao? Hồng Kông rốt cuộc là Hồng Kông của người phương Tây hay là Hồng Kông của người Trung Quốc?”

Trong lúc Nhan Hùng đang càu nhàu, một ông lão đeo khẩu trang, hô hấp có chút khó khăn đến nhận thuốc cảm sốt.

Nhan Hùng khoát tay, để A Quý, Đấu Kê Cường đo nhiệt độ cơ thể cho ông lão, sau đó ghi lại tên và địa chỉ.

Không đo thì thôi, đo một phát 38oC.

Dọa Nhan Hùng thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Những người khác cũng giống như gặp phải kẻ địch, cách ông lão thật xa.

“Ông lão, ngươi có bị nhầm hay không vậy? Đang sốt còn chạy đến đây để lây cho người khác sao? Ngươi có biết mình còn cách cái chết bao xa không?” Nhan Hùng vội cầm lấy bịch khẩu trang, lấy hai cái xếp chồng lên nhau rồi đeo lên, chỉ chừa cặp mắt, cảnh giác hỏi ông lão.

“Ta cũng không muốn, ta muốn lấy thuốc cảm sốt cho vợ của ta dùng. Nàng cũng đang bị cảm cúm.”

“Thuốc ở đó, ngươi tự lấy đi.” Nhan Hùng chỉ vào thùng thuốc.

Ông lão không biết nên lấy thuốc nào.

Nhan Hùng lại ra lệnh cho A Quý: “Ngươi lấy cho hắn đi.”

A Quý lại ra lệnh cho Đấu Kê Cường: “Nhan gia nói, ngươi lấy cho hắn đi.”

Đấu Kê Cường đau khổ muốn ra tay lấy thuốc, đột nhiên: “Khoan đã, để ta.”

Nhan Hùng vừa rồi còn tham sống sợ chết lại hiên ngang lẫm liệt đứng dậy.

Nhan Hùng đích thân lấy thuốc đưa cho ông lão, lớn tiếng nói: “Ông lão, mặc dù ngươi đang bị cảm cúm, người khác đều sợ ngươi, nhưng Nhan Hùng ta thì không. Bởi vì ta là người quang minh lỗi lạc, một thân chính khí. Cho dù ôn thần gặp ta cũng phải trốn thôi.”

A Quý và Đấu Kê Cường nhìn nhau, không biết thanh tra Nhan bị trúng cái gì nữa.

Lúc này, tách tách tách.

Một đám phóng viên không biết xuất hiện từ đâu.

Đi theo đám phóng viên còn có cảnh ti James và một số quan chức quan trọng của khu Quỳ Thanh.

Lúc này A Quý và Đấu Kê Cường mới hiểu ra, Nhan gia không phải động kinh mà là có ý định trước.

Vẻ mặt của ông lão vô cùng nghi hoặc. Hắn nhận lấy túi thuốc Nhan Hùng đưa cho, sau đó nói: “Ngươi tốt như vậy sao?”

“Chẳng lẽ không đúng? Ta là Nhan Hùng, thanh tra Nhan Hùng tiếng tăm lừng lẫy.” Nhan Hùng cố tình kéo giọng của mình thành lớn nhất để đám phóng viên, còn có cảnh ti James có thể nghe thấy.

“Vì sự bình an của các ngươi, ta không tiếc. Ông cụ, đừng nói nữa, thân là người đang bị bệnh, bây giờ điều ngươi cần làm là trở về nhà uống thuốc nghỉ ngơi, sóng vai đấu tranh với dịch bệnh cùng vợ của mình.”

“Bảo ta đấu tranh? Nhưng vừa rồi ngươi nói ta còn cách cái chết bao lâu nữa mà.”

“Ngươi nhất định nghe nhầm rồi. Ta nói là ngươi đi được bao xa thì đi bao xa. Ta sẽ theo dõi tin tức của ngươi, lúc nào cũng chú ý đến ngươi.”

“Vì sao ngươi phải chú ý đến ta?”

“Để cứu ngươi mà.”

“Không cần ngươi cứu.”

“Vì sao?”

“Vì ta thấy ngươi không giống người tốt.”

Nhan Hùng lúng túng, kín đáo đưa thuốc cho ông cụ: “Ngươi đúng là hài hước.”

“Nào, chụp ảnh đi. Chụp vài tấm ảnh cho thanh tra Nhan.” James vất vả lắm mới có được một tấm gương kháng dịch, thậm chí còn dám đích thân đưa thuốc cho người bị nhiễm bệnh. Điều này thật sự có sức thuyết phục quá lớn.

Nhan Hùng vội chỉnh lại áo, chụp cùng một tấm ảnh với ông cụ.

Sau khi chụp ảnh xong, James đứng rất xa, miễn cưỡng nói với Nhan Hùng vài câu.

Nhan Hùng vui vẻ tiếp nhận.

Đợi đến khi James cùng với những ký giả truyền thông rời đi, Nhan Hùng mới kêu to: “Cho ta cồn, nước khử trùng mau. Ta muốn trừ độc. Ta muốn sát trùng. Mẹ kiếp nó chứ, loại cảm cúm thật là đáng chết.”

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.

Mặc dù Nhan Hùng của hắn không so được với Lôi Lạc. Lôi Lạc muốn xây chùa trên bầu trời, Nhan Hùng hắn tối thiểu nhất cũng phải xây được hai ba tầng.

Đại thanh tra Hàn Sâm đang ở khu Nguyên Lãng.

So với khu Quỳ Thanh của Nhan Hùng, tình hình dịch bệnh bên này càng thêm nghiêm trọng.

Hàn Sâm có biệt danh Hắc Diện Thần, làm việc lúc nào cũng lạnh lùng.

Đối với việc phòng chống dịch bệnh, hắn chỉ làm theo nguyên tắc: “Kiểm soát chặt chẽ.”VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ

Như vậy, người của Nguyên Lãng muốn ra vào sẽ rất khó, nhất định phải đo nhiệt độ cơ thể, còn phải ghi lại địa chỉ để dễ cho việc tìm dấu vết.

Ngoài ra, đối với những người không hợp tác phòng chống dịch bệnh thì dù ngươi là ai, Hàn Sâm ra tay cũng không lưu tình, thậm chí còn quyền đấm cước đá.

Miệng giáo dục không được thì dùng nắm đấm giáo dục.

Hết chương 718.
Bình Luận (0)
Comment