“Thất bại thì thất bại. Không làm Thái Bình Thân Sĩ cũng không sao mà, ngươi cũng không mất một miếng thịt nào.” Bạch Nguyệt Thường an ủi Lôi Lạc: “Chỉ cần sức khỏe của ngươi bình thường, trong nhà bình an, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Vậy một triệu mà chúng ta quyên góp thì sao? Ngươi có đau lòng không?”
“Không đau lòng, cứ xem như chúng ta làm chuyện tốt đi. Làm việc tốt thì không cần hồi báo, nếu không tâm sẽ không yên. Bây giờ tốt biết bao nhiêu, tiền xài hết và ngươi có thể yên tâm.”
Lôi Lạc bật cười: “Nếu lời này bị cha của nàng nghe thấy, hắn sẽ tức giận đến cỡ nào.”
Cha của Bạch Nguyệt Thường là lão giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Đại Thủy Hầu Bạch Phạn Ngư. Đúng như tên gọi của hắn, không ai có thể ăn cơm miễn phí của hắn cả. Muốn lấy tiền trong tay của hắn, nhất định phải có hồi báo ngang hàng. Hắn không bao giờ làm những vụ mua bán lỗ vốn.
Lần này một triệu cũng là mượn từ tay của Bạch Phạn Ngư. Không phải Lôi Lạc không có tiền, mà là tiền của Lôi Lạc không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Lần này Bạch Phạn Ngư chịu ra tay giúp Lôi Lạc là vì Lôi Lạc hứa sẽ lấy được danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ.
Bạch Phạn Ngư tin tưởng Lôi Lạc. Trước kia hắn đầu tư cho Lôi Lạc, vay tiền để Lôi Lạc trở thành thanh tra, hồi báo mà hắn nhận được cũng rất lớn.
Bây giờ hắn đầu tư một triệu cho Lôi Lạc mua cái danh Thái Bình Thân Sĩ, hắn cho rằng cũng chỉ là trò trẻ con.
Nếu để Bạch Phạn Ngư biết được lần đầu tư này thất bại, lão gia hỏa cố chấp đó nhất định sẽ nổi bão.
Bạch Nguyệt Thường nhìn Lôi Lạc: “Ngươi nói cha của ta đáng sợ quá vậy. Hắn cũng không phải yêu ma quỷ quái. Hắn chỉ là một người làm ăn, chỉ biết đầu tư. Hơn nữa, hắn chỉ có một đứa con gái là ta, ngươi là con rể của hắn, cho dù hắn chịu thiệt một chút cũng đâu có sao.”
Ban đầu Lôi Lạc chỉ nói đùa với Bạch Nguyệt Thường, không ngờ nàng lại nghiêm túc như vậy. Trong lúc hắn đang định lên tiếng dạy lại vợ, quản gia xuất hiện ngoài cửa phòng khách, nói: “Lôi tiên sinh, tổng thanh tra Diêu Mộc đến.”
Lôi Lạc khẽ giật mình, sau đó đứng bật dậy: “Mau mời hắn vào. Không, để ta đích thân ra ngoài cổng đón hắn.”
…
Diêu Mộc.
Tổng thanh tra đầu tiên của người Hoa.
Sĩ quan cảnh sát Trung Quốc đầu tiên từng nhận được huân chương từ chính Thống đốc Hồng Kông!
Diêu Mộc đã về hưu từ mười năm trước. Bởi vì sức khỏe không tốt, hắn đã đóng cửa không tiếp khách từ lâu.
Nhưng nhân vật như vậy lại đến biệt thự của Lôi Lạc vào tối nay, ý nghĩa của nó không thể coi thường.
Lôi Lạc bước ra cửa chính, chỉ thấy một lão giả gầy gò với tay trái lắc lư, được đỡ ra khỏi xe với tình trạng liệt nửa người.
Lôi Lạc vội bước lên đón tiếp, thế người làm đỡ lấy Diêu Mộc, thân thiết nói: “Mộc ca, tại sao ngươi lại đến đây?”
Diêu Mộc mỉm cười. Sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm. Hắn bị liệt nửa người đã nhiều năm, cộng thêm mắc nhiều căn bệnh khi làm cảnh sát. Diêu Mộc sáu mươi tám tuổi bây giờ lại càng giống một cây gỗ mục dầu hết đèn tắt.
Nhưng Lôi Lạc biết, đoạn gỗ mục này có năng lực kinh người. Trên người hắn, những mối quan hệ rắc rối khó gỡ cũng đủ chấn kinh đám hậu bối trong giới cảnh sát.
Diêu Mộc rất hài lòng với sự tôn trọng của Lôi Lạc đối với mình.
Ít nhất lúc này Lôi Lạc thể hiện sự tôn trọng khiến cho Diêu Mộc cảm nhận được phong thái quát tháo phong vân của mình khi còn trẻ.
Nhìn Lôi Lạc, Diêu Mộc nghĩ: “Khi còn trẻ ta đã từng như vậy.”
“Thế nào? Nơi này của ngươi chẳng lẽ là tiên sơn phúc địa, ta không thể đến sao?” Diêu Mộc nói đùa với Lôi Lạc.
Lôi Lạc cười nói: “Nào có, Mộc ca có thể đến đây, trong lòng ta chỉ có cao hứng mà thôi. Nào, mời vào. Nguyệt Thường, mau lấy loại trà Phổ Nhị quý nhất của ta ra pha cho Mộc ca.”
Trà Phổ Nhị có thể điều trị các bệnh tim mạch ở người già và cũng khá hiệu quả trong điều trị đột quỵ.
Khi Lôi Lạc đỡ Diêu Mộc ngồi xuống ghế, Bạch Nguyệt Thường đích thân mang trà Phổ Nhị đã pha sẵn lên.
Diêu Mộc nhận ra Bạch Nguyệt Thường. Năm đó, khi Lôi Lạc và Bạch Nguyệt Thường kết hôn, hắn còn làm chủ hôn cho hai người.
Chớp mắt mười mấy năm đã trôi qua, cảnh còn người mất.
Diêu Mộc nhìn Bạch Nguyệt Thường rồi nhìn tách trà, mỉm cười nói: “Nguyệt Thường đúng là cẩn thận, biết ta thích dùng ấm trà tử sa Cư Phúc Đức, còn cố ý mang ra cho ta nhìn thấy.”
“Nàng lúc nào cũng cẩn thận mà.” Lôi Lạc cười nói: “Phàm là khách quý đến, nàng sẽ ghi nhớ sở thích của bọn hắn trong lòng. Giống như Mộc ca, ngươi thích trà gì, dùng ấm trà loại nào để pha, nàng đều ghi nhớ tinh tường. Thoáng một cái đã mấy chục năm rồi.”
Lời nói của Lôi Lạc có hàm ý, làm sao Diêu Mộc nghe không hiểu chứ.
Diêu Mộc gật đầu với Bạch Nguyệt Thường, biểu thị sự cảm ơn.
Bạch Nguyệt Thường hơi khom người, sau đó nàng vẫy tay cho người làm lui ra, trong phòng khách chỉ còn lại Lôi Lạc và Diêu Mộc.