Thấy mọi người rời đi, cũng bởi vì liệt nửa người, tay trái của Diêu Mộc run rất nhiều, không làm gì được, đành phải dùng tay phải lấy một phong thư trong túi ra, chậm rãi đặt lên bàn trà giữa hai người: “Tối nay ta cố ý mang cái này đến cho ngươi. Người già rồi, lại còn bị trúng gió. Ban đầu ta cũng không muốn mất mặt mà đến đây, nhưng việc này quá lớn, thịnh tình cấp trên lại không thể từ chối, nhất định phải ta ra mặt đưa cái này cho ngươi.”
Lôi Lạc khấp khởi trong lòng, cầm lấy phong thư, hai tay có chút run rẩy.
Diêu Mộc nhìn hắn, cười nói: “A Lạc, chúc mừng ngươi. Ngươi là người đầu tiên trong tất cả các thanh tra người Hoa nhận được danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ.”
Lôi Lạc nghe xong, lập tức mở phong thư. Quả nhiên là một lá thư bổ nhiệm Thái Bình Thân Sĩ xuất hiện trước mặt hắn.
“Cái này là thật sao?” Lôi Lạc vẫn có chút khó mà tin được.
Diêu Mộc chậm rãi nói: “Đương nhiên là thật rồi. Đây là lần đầu tiên cấp trên trao vinh dự như vậy cho một thanh tra. Tất cả chúng ta, cảnh sát Trung Quốc, đều tự hào về ngươi.”
Dừng một chút, Diêu Mộc lại nói: “Thật ra lần này ta cũng biết vì sao cấp trên lại muốn ta thông báo tin tức này cho ngươi. Không sai, nhân mạch của ta rất mạnh, nhưng khi ta bị trúng gió, tất cả cũng đã tiêu tán gần hết. Nếu A Lạc ngươi không chê, ta sẽ giới thiệu những người đó cho ngươi.”
Diêu Mộc hời hợt nói nhưng trong lòng Lôi Lạc giống như đang dời sông lấp biển.
Diêu Mộc tung hoành giới cảnh sát nhiều năm, giao thiệp rộng rãi, môn đồ đông đảo, rất nhiều người đã trở thành lãnh đạo cấp cao trong giới cảnh sát, giống như Lôi Lạc và Nhan Hùng.
Cũng chính vì vậy, lãnh đạo người nước ngoài vô cùng kiêng kỵ hắn. Cho dù Diêu Mộc bị trúng gió ở nhà, bọn hắn cũng không cảm thấy yên lòng. Bây giờ, bọn hắn muốn Diêu Mộc giới thiệu lại những mối quan hệ của mình cho Lôi Lạc.
Lần này Lôi Lạc lập công lớn, được bổ nhiệm làm Thái Bình Thân Sĩ. Nếu hắn có thêm sức mạnh của Diêu Mộc, hắn có thể phục vụ đám lãnh đạo người nước ngoài tốt hơn, giúp bọn hắn kiếm tiền.
Lôi Lạc nghĩ đến đây, lập tức bỏ tờ thông báo xuống, nâng tách trà lên nói với Diêu Mộc: “Cảm ơn Mộc ca. Nào, uống trà đi.”
“Danh lợi sống không mang theo được, chết cũng không mang theo được. Chẳng có gì cần phải tiếc nuối cả.” Diêu Mộc đã hoàn toàn hiểu ra, cũng không do dự nữa, tay phải run rẩy nâng tách trà lên, nhấp một ngụm: “Trà ngon.”
Thanh tra cũ mới chính thức chuyển đổi.
Tổng thanh tra Lôi Lạc.
Thái Bình Thân Sĩ Lôi Lạc.
Thời đại mới thuộc về hắn sắp bắt đầu.
…
Diêu Mộc ở nhà Lôi Lạc chỉ có mười phút, nhưng đối với Lôi Lạc mà nói, mười phút này lại dài đằng đẵng như một năm.
Hắn hưng phấn.
Sau khi Diêu Mộc đã rời đi, nhưng cả người hắn vẫn trong trạng thái phấn khởi.
Khi trở lại phòng khách, Bạch Nguyệt Thường hỏi thăm hắn chuyện gì xảy ra, Lôi Lạc một tay ôm lấy vợ xoay ba vòng.
Hành động đó của Lôi Lạc khiến Bạch Nguyệt Thường giật mình.
Dù sao bây giờ Lôi Lạc cũng không còn là chàng thanh niên hai mươi tuổi thích chơi mấy trò này nữa.
Lôi Lạc không nhịn được, lập tức nói ra chuyện mình được vinh dự nhận danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ.
Mặc dù Bạch Nguyệt Thường đã đoán được có chuyện lớn phát sinh nhưng không ngờ Diêu Mộc lại đích thân mang thư bổ nhiệm đến cho Lôi Lạc.
Khi Lôi Lạc lấy ra thư bổ nhiệm, còn có huy hiệu Thái Bình Thân Sĩ, Bạch Nguyệt Thường vui đến phát khóc.
Lôi Lạc ôm lấy vợ: “Đây chỉ là mới bắt đầu, không bao lâu nữa sẽ chính thức công bố. Đến lúc đó Lôi Lạc ta có thể quang minh chính đại nói cho mọi người biết ta làm được.”
Bạch Nguyệt Thường đương nhiên hiểu tâm trạng của Lôi Lạc vào lúc này.
Khi làm tổng thanh tra, Lôi Lạc cho rằng hoạn lộ của mình đã đạt đến điểm kết thúc.
Dù sao hắn không có xuất phân phú quý giống như Trần Chí Siêu, trình độ văn hóa cao, nói tiếng Anh như gió.
Cũng không có chuyên môn trong công việc như Tằng Phát Khoa, rất được lãnh đạo người nước ngoài tin tưởng, được ủy thác trách nhiệm.
Còn có Lý Lạc Phu, càng là thần thám người Hoa nổi tiếng, rất có thủ đoạn về phương diện phá án. Cách đây không lâu, hắn còn phá và bắt giam tội phạm trong kỳ án ba con sói.
So sánh với những người đó, Lôi Lạc văn không ra văn, võ không ra võ. Nếu không phải trước đó Thạch Chí Kiên giúp hắn trở thành tổng thanh tra, nói không chừng hắn còn bị Nhan Hùng giẫm dưới chân rồi.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng.
Hiện tại hắn có thể trở thành Thái Bình Thân Sĩ.
Nên biết rằng, danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ ngày nay không chỉ là một danh hiệu danh dự. Chính quyền thuộc địa Hồng Kông vào đầu những năm 1950 sau Thế chiến thứ hai đã không hạn chế hay tước bỏ quyền lực của Thái Bình Thân Sĩ, vẫn cho phép Thái Bình Thân Sĩ phối hợp với cảnh sát chính quyền thuộc địa Hồng Kông và lực lượng đóng quân ở Hồng Kông quân đội Anh nhằm duy trì trật tự công cộng ở Hồng Kông.