Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 723 - Chương 723. Bây Giờ Ta Đã Đủ Tư Cách Hay Chưa?

Chương 723. Bây giờ ta đã đủ tư cách hay chưa?
Chương 723. Bây giờ ta đã đủ tư cách hay chưa?

Nói cách khác, thân là tổng thanh tra Lôi Lạc, từ hôm nay trở về sau, hắn chẳng những có thể khống chế những thanh tra vốn có, mà còn có thể dựa vào thân phận Thái Bình Thân Sĩ nhúng tay vào các vụ án hình sự, có được năng lực đốc thúc của một giám sát, ra lệnh cho Trần Chí Siêu, Tằng Phát Khoa, còn có Lý lạc Phu làm việc.

Nói một cách thẳng thắn, mặc dù đẳng cấp của tổng thanh tra Lôi Lạc không cao, không thể chống lại những người có thân phận như Trần Chí Siêu.

Nhưng thân phận Thái Bình Thân Sĩ của hắn lại có thể giúp cho hắn chế ước những cảnh sát có quân hàm cao hơn hắn mấy cấp.

“Không được, ta vui quá. Những thứ này đều là công lao của A Kiên.” Lôi Lạc xoa tay, hưng phấn lạ thường.

Bạch Nguyệt Thường hoàn toàn đồng ý với lời nói của Lôi Lạc. Không có Thạch Chí Kiên giúp đỡ, Lôi Lạc hoàn toàn không có huy hoàng của ngày hôm nay.

“Cho nên, ta nhất định phải tặng cho hắn một món quà lớn.” Lôi Lạc đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Khoảng chín giờ.”

“Còn kịp. Ta muốn đến Lệ Trì một chuyến. Đúng rồi, nàng gọi cho A Kiên giùm ta, nói ta chờ hắn ở Lệ Trì.”

“Muộn như vậy rồi mà ngươi còn đến Lệ Trì?” Sắc mặt của Bạch Nguyệt Thường hơi thay đổi một chút.

Lôi Lạc biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, lập tức đưa tay vuốt ve gò má của vợ: “Yên tâm đi, ta không đến hộp đêm tìm gái đâu, chỉ tìm nam nhân thôi.”

“Như vậy lại càng đáng sợ.” Bạch Nguyệt Thường nói đùa: “Nam nhân bây giờ còn cởi mở hơn lúc trước rất nhiều, còn xinh đẹp hơn rất nhiều mỹ nhân.”

“Xinh đẹp cái đầu nàng đấy. Ta tìm nam nhân tuyệt đối không xinh đẹp, bởi vì hắn là người nước ngoài.”

Hộp đêm Lệ Trì.

Winzerton không ngờ đại thanh tra Lôi Lạc lại đến Lệ Trì muộn như vậy.

Lôi Lạc đi một mình, không mang theo tùy tùng của mình là Trần Tế Cửu hay Trư Du Tử, thậm chí ngay cả một vệ sĩ cũng không.

Lôi Lạc chọn một căn phòng riêng, gọi một chai rượu whisky.

Winzerton bước vào phòng, vẫy tay đuổi mấy tiểu thư bồi rượu ra ngoài, tự mình rót rượu cho Lôi Lạc.

Winzerton làm như vậy không phải vì sợ Lôi Lạc.

Mặc dù Lôi Lạc là tổng thanh tra nhưng Winzerton vẫn không để đối phương vào mắt.

Nên biết rằng, đằng sau Winzerton có Lợi Triệu Thiên ủng hộ.

“Thế nào, tâm trạng của thanh tra Lôi tối nay như thế nào, tại sao ngươi lại đến đây một mình?” Winzerton rót một ly rượu đưa cho Lôi Lạc.

Lôi Lạc nhận lấy ly rượu đặt trước mặt, mỉm cười nhìn Winzerton.

Winzerton nghênh ngang ngồi xuống trước mặt Lôi Lạc, bắt chéo chân: “Nói thật, ta rất bội phục thanh tra Lôi, dám một mình đến đây. Ngươi cũng biết hộp đêm khác với quán bar, vũ trường, hoặc quán rượu quán trà. Bình thường luôn phát sinh những sự cố không thể tránh khỏi như chém người, giết người. Nếu chẳng may thanh tra Lôi xảy ra chuyện, ta có miệng cũng không thể giải thích rõ.”

Nói xong, Winzerton quay người dùng kẹp gắp đá gắp một cục đá bỏ vào ly rượu của mình.

Lôi Lạc mỉm cười, cũng cầm kẹp gắp đá gắp một cục đá chậm rãi bỏ vào trong ly, sau đó hắn cầm cái ly lên lắc lư một cái rồi ngẩng đầu nhìn Winzerton: “Ta không sợ. Nếu cảnh sát mà còn sợ hãi thì đừng nên làm cảnh sát nữa.”

Winzerton bưng ly rượu lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy ngươi có biết những người cầm dao thích chém loại cảnh sát giống như ngươi nhất không?”

Lôi Lạc nheo mắt nhìn Winzerton: “Không biết ông chủ Ôn thích uống rượu hay là thích chém người?”

“Thanh tra Lôi đúng là biết nói chuyện cười. Ta là người làm ăn, đương nhiên thích uống rượu. Còn mấy chuyện chém người, chỉ có những người thô kệch không có đầu óc mới đi làm.”

“Nếu ông chủ Ôn là người làm ăn, chúng ta sẽ bàn chuyện làm ăn.”

“Ồ, thanh tra Lôi có chuyện làm ăn muốn bàn với ta sao?”

Lôi Lạc nhìn chung quanh, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Winzerton: “Năm trăm nghìn đô la Hồng Kông, ta muốn mua lại nơi này của ngươi.”

Winzerton khẽ giật mình, sau đó bật cười: “Thanh tra Lôi, ta có nghe nhầm hay không? Chỉ có năm trăm nghìn mà ngươi muốn mua lại chỗ này của ta?”

Rầm một tiếng.

Cửa phòng mở ra, bốn năm tên đại hán vạm vỡ chống nạnh bước vào, mắt nhìn chằm chằm Lôi Lạc.

“Năm trăm nghìn đủ làm cái gì? Fuck you! Nó thậm chí còn không đủ tiền sửa sang Lệ Trì nữa là.”

Winzerton móc móc lỗ tai, sau đó thổi đầu ngón tay: “Nhân dịp tâm trạng của ta tốt, ngươi mau thu lại câu nói kia đi. Ta coi như chưa từng nghe qua.”

Nếu tối nay Lôi Lạc mang theo người đến, Winzerton sẽ sợ hắn ba phần.

Dù sao cái danh tổng thanh tra Lôi Lạc không phải để không, có thể hiệu lệnh hai phe hắc bạch.

Nhưng tối nay Lôi Lạc lại đến một mình, vậy thì thú vị rồi.

“Nếu ta không thu thì sao?” Lôi Lạc thản nhiên nói.

“Vậy ta muốn hỏi ngươi có tư cách gì để nói những thứ này?” Winzerton phách lối hỏi.

Lôi Lạc nhìn vẻ mặt phách lối của Winzerton, chỉ bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi làm như không có việc gì đặt ly xuống, dùng tay phủi phủi áo khoác của mình.

Một cái huy hiệu.

Chữ JP tỏa sáng rực rỡ!

Ánh mắt Winzerton chạm đến huy hiệu, nụ cười phách lối lập tức đông cứng lại.

Lôi Lạc dựa vào ghế salon, bắt chéo chân nhìn Winzerton: “Bây giờ ta đã đủ tư cách hay chưa?”

Hết chương 723.
Bình Luận (0)
Comment