Trong mắt Thạch Chí Kiên, mặc kệ Lôi Lạc hay là Nhan Hùng, hay là Hào cà thọt, những nhân vật “chỉ xuất hiện trên giấy” lại trở nên sống động như thật.
Nói cách khác, Thạch Chí Kiên từ từ hòa nhập vào thời đại này từ góc nhìn của một người ngoài cuộc và trở thành một phần trong làn sóng cuồn cuộn của thời đại này.
Hắn bắt đầu trở nên có máu có thịt.
Tóm lại, lâu ngày sinh tình.
Câu này không chỉ hữu ích cho mối quan hệ giữa nam và nữ mà còn hữu ích cho mối quan hệ giữa nam và nam.
Bây giờ, Thạch Chí Kiên cùng với đám người Lôi Lạc, Nhan Hùng, Hào cà thọt đã sinh ra một loại tình cảm rất đặc biệt.
Rõ ràng hắn biết những người đó sau này sẽ có kết cục không tốt, nhưng hắn lại bất lực, đành phải ở sau lưng làm chút gì đó để giúp bọn hắn, coi như dốc hết sức.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Thạch Chí Kiên giúp Lôi Lạc lấy được danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ.
…
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ, Tô Ấu Vi đang đi cạnh hắn đột nhiên lên tiếng: “Thạch tiên sinh, ta không thích nơi này.”
Nhiếp Vịnh Đàn đã được hoàng đế Hòa Ký nhận thân, bây giờ đang hưởng thụ cảm giác tình cảm gia đình ấm áp.
Vì thế, nàng đã ném lại vũ trường Bobo vừa mới tiếp quản không bao lâu cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên gần đây lại quá bận rộn, nào có tâm trạng đi quản lý vũ trường.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, lập tức kéo Tô Ấu Vi “máy tính hình người” ra ngoài.
Quản lý, quyết toán tài chính đối với Tô Ấu Vi có khả năng gặp qua là không quên được mà nói quả thật dễ như trở bàn tay. Nàng có thể xử lý một đống hóa đơn trong tay chỉ sau hai ba lần lật.
“Nơi này có khác gì vũ trường Bobo đâu, tại sao ngươi lại không thích?”
“Ta cũng không biết, tóm lại là không thích.” Tô Ấu Vi nhìn chung quanh. Nhất là đám nam nhân phát ra ánh mắt nóng bỏng khi nhìn nàng, nàng lại cảm thấy toàn thân không được thoải mái.
Thạch Chí Kiên hiểu ra. Vừa rồi, khi hắn dẫn Tô Ấu Vi đến vũ trường Bobo, người trong vũ trường đều biết thân phận của nàng, ai dám không tôn trọng nàng chứ?
Ngược lại, người của Lệ Trì có biết nàng là ai đâu? Bản thân Tô Ấu Vi lại rất xinh đẹp, đám nam nhân háo sắc kia còn không có chủ ý xấu đối với nàng hay sao?
“Yên tâm đi, có ta ở bên cạnh ngươi, không ai dám khi dễ ngươi đâu.” Thạch Chí Kiên đưa tay nắm lấy tay của Tô Ấu Vi.
Tô Ấu Vi chỉ cảm thấy tay của Thạch Chí Kiên rất dày, rất có lực mà cũng rất ấm áp.
Gương mặt Tô Ấu Vi đỏ lên: “Ta tin ngươi. Mặc kệ ngươi đi đâu, ta cũng đi theo ngươi.”
Trong lòng Thạch Chí Kiên nóng lên, đang định nói thêm vài câu thân mật, lúc này quản lý đại sảnh của Lệ Trì chạy đến, khom người nói: “Thạch tiên sinh, chào ngươi. Còn có vị tiểu thư xinh đẹp này nữa, mời mọi người sang bên này. Thanh tra Lôi đang chờ ngươi ở trong.”
Đám nam nhân háo sắc không chút kiêng kỵ dò xét Tô Ấu Vi, ánh mắt người nào cũng xấu xa.
Cho đến khi nhìn thấy bộ dạng khúm núm của quản lý đại sảnh, bọn hắn không khỏi kinh ngạc. Khi nhìn kỹ Thạch Chí Kiên, bọn hắn dường như nhớ đến cái gì đó, không dám nhìn Tô Ấu Vi bằng ánh mắt như cũ, ngược lại sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
“Ta không nhìn nhầm chứ, vị này là….”
“Đúng, là Thạch Chí Kiên.”
“Nhỏ miệng thôi.”
Cũng không còn cách nào, gần đây danh tiếng của Thạch Chí Kiên thật sự quá lớn.
Ngay cả thống đốc cũng mời người ta ăn cơm, bọn hắn có tư cách gì mà đối nghịch với người ta?
Ngoài ra, càng nhiều người biết Thạch Chí Kiên có bối cảnh giang hồ, là đại gia của Hồng Hưng. Nghe nói quan hệ giữa hắn và Hòa Ký cũng không rõ ràng.
Trẻ tuổi như vậy mà đã có bối cảnh như thế, trách không được mỹ nhân bên cạnh lại đẹp như hoa. Quả nhiên là mỹ nữ phối anh hùng.
…
Dưới sự dẫn đường của quản lý đại sảnh, Thạch Chí Kiên cùng với Tô Ấu Vi trực tiếp bước đến phòng của Lôi Lạc.
Vừa bước vào, Thạch Chí Kiên đã nhìn thấy Lôi Lạc miệng ngậm xì gà, tư thái kiêu ngạo, hoàn toàn là thái độ của một lão đại.
Lôi Lạc ngồi trên ghế salon, còn ông chủ của Lệ Trì là Winzerton thì mặt xám như tro. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước vào, gương mặt của hắn không có chút biểu cảm nhưng ánh mắt lại hiện lên sự căm hận.
“Ông chủ Ôn, ta không đắc tội ngươi, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì?” Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, Tô Ấu Vi giúp hắn treo lên.
Lôi Lạc chỉ vào ghế sofa bên cạnh, bảo Thạch Chí Kiên ngồi xuống: “Đó là vì ông chủ Ôn vừa mới có quyết định bán Lệ Trì cho ngươi.”
Lần này Thạch Chí Kiên ngẩn cả người. Hắn cởi nút ống tay áo, tự mình rót một ly rượu, sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Winzerton: “Ông chủ Ôn bỏ được thật sao? Lệ Trì kinh doanh tốt như vậy, lại còn là tâm huyết nhiều năm của ngươi.”
Winzerton cắn răng nói: “Vốn không bỏ được, nhưng bây giờ nhìn thấy ngươi, cho dù ta không bỏ được cũng phải bỏ.”
Đúng.
Một Lôi Lạc hắn đã đắc tội không nổi.
Bây giờ cộng thêm Thạch Chí Kiên, hắn chỉ có một con đường chết.