Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 727 - Chương 727. Quân Tử Nhất Ngôn, Tứ Mã Nan Truy

Chương 727. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy
Chương 727. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy

“Ông chủ Ôn, nào, cạn một ly.” Thạch Chí Kiên bưng ly rượu ra hiệu mời Winzerton.

Vẻ mặt Winzerton vô cùng đau khổ, bưng ly rượu lên, ánh mắt lướt nhìn chung quanh. Lúc này hắn mới nhìn thấy Tô Ấu Vi, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Nữ hài kia quá đẹp, nhất là trên người còn có khí chất.

Winzerton một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên, lại thở dài một tiếng. Tiểu tử kia đúng là gặp may. Nhiếp Vịnh Đàn đã là đệ nhất mỹ nữ, bây giờ lại xuất hiện thêm một người. Mỹ nhân phối anh hùng. Chẳng lẽ Thạch Chí Kiên hắn là anh hùng hay sao?

Trong đầu Winzerton có ngàn vạn suy nghĩ. Hắn nhớ đến trước kia mình đối nghịch với Thạch Chí Kiên, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Người ta là con trời, hắn làm sao đấu qua được đối phương?

Thạch Chí Kiên nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy những diễn biến nhỏ nhất trên gương mặt của Winzerton.

Hai người nhẹ nhàng chạm ly. Winzerton uống một hơi cạn sạch.

Thạch Chí Kiên nhấp một ngụm, sau đó cười nói: “Yên tâm đi, ông chủ Ôn, ngươi cứ giữ lại hộp đêm này, ta không cần đâu.”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Winzerton là người đầu tiên kêu lên “cái gì”.

Người thứ hai là Lôi Lạc.

Lôi Lạc muộn như thế đến đây, lộ ra thân phận Thái Bình Thân Sĩ còn chưa được công bố, mục đích là muốn tặng cho Thạch Chí Kiên một món quà lớn, dùng giá rẻ mua lại hộp đêm Lệ Trì rồi tặng lại cho hắn.

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại bảo không cần.

Thạch Chí Kiên không ngờ phản ứng của hai người lại lớn như vậy.

“Thạch tiên sinh, ngươi nói thật?” Winzerton sợ mình nghe nhầm.

“Đương nhiên là thật.”

“Thạch tiên sinh, người Trung Quốc các ngươi có một câu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Winzerton sợ Thạch Chí Kiên đổi ý, vội vàng nói.

Thạch Chí Kiên gật đầu, lại nhấp một ngụm rượu: “Ngươi cứ yên tâm. Ta làm ăn lâu như vậy, chưa từng thất tín với ai.”

Thạch Chí Kiên nói xong, lại quay sang nhìn Lôi Lạc đang tức giận.

“Lạc ca, ngươi đang giận sao?”

“Ngươi nói làm sao?” Lôi Lạc trừng Thạch Chí Kiên một cái: “Ta vất vả lắm mới bàn bạc thành công với ông chủ Ôn, ngươi vừa đến đã làm hỏng. Như vậy, ta chẳng khác nào là kẻ ác còn ngươi là người tốt.”

Thạch Chí Kiên rót một ly rượu đưa đến cho Lôi Lạc: “Ngươi uống rượu đi rồi bớt giận. Ngươi nghe ta nói đây.”

“Ta cũng muốn nghe ngươi nói cái gì.” Lôi Lạc hớp mạnh một ngụm rượu. Mặc dù trong ly rượu đã cho thêm đá nhưng hắn vẫn cảm giác nóng rát ở cổ.

Thạch Chí Kiên quay lại, mỉm cười nhìn Winzerton.

Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy nụ cười này của Thạch Chí Kiên, Winzerton lập tức cảm thấy chột dạ, cảm giác mình giống như bị một con quái vật đáng sợ để mắt đến.

“Ông chủ Ôn, ta có thể không cần hộp đêm của ngươi, nhưng ta có một vụ làm ăn muốn bàn với ngươi.”

“Làm ăn gì?” Winzerton cẩn thận hỏi, trong đầu suy nghĩ từng câu từng chữ của Thạch Chí Kiên ba lần, sợ bên trong có cạm bẫy.

Thạch Chí Kiên cũng không trả lời, nhìn lướt qua gian phòng: “Trang trí nơi này cũ kỹ quá, khách đến đây cũng chỉ có uống rượu. Nếu có thể ca hát được thì tốt.”

Ánh mắt Winzerton chuyển động, thận trọng hỏi: “Chuyện này rất dễ giải quyết thôi. Ta sẽ gọi dàn nhạc đến. Thạch tiên sinh và thanh tra Lôi muốn hát cái gì cũng được.”

Thạch Chí Kiên nói: “Nếu bây giờ tất cả các phòng đều muốn hát, xin hỏi ông chủ Ôn có mấy dàn nhạc có thể sắp xếp được?”

“Cái này…” Winzerton bỗng ngẩn người.

Hộp đêm Lệ Trì tổng cộng có ba dàn nhạc. Một dàn nhạc chủ yếu biểu diễn những bài hát dân gian Quảng Đông. Một dàn nhạc biểu diễn âm nhạc thịnh hành Hồng Kông, còn một dàn nhạc phương Tây. Không cần phải nói, dàn nhạc này chuyên biểu diễn những bài hát nước ngoài.

Lệ Trì có mười tám phòng lớn nhỏ. Trong đó có năm phòng bao. Nếu tất cả đều yêu cầu trang bị dàn nhạc để ca hát, tuyệt đối không sắp xếp đủ.

Thạch Chí Kiên vuốt ve ly rượu, cười nói: “Có phải rất khó sắp xếp đúng không? Cho dù ngươi có thể, làm dâu trăm họ mà, rất nhiều người thích hát những bài hát mà dàn nhạc không nhất định sẽ đánh được.”

Winzerton im lặng.

Lôi Lạc ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên, không biết trong hồ lô của hắn đang định bán thứ gì đây.

“Nếu có được một loại thiết bị có thể thu được mọi ca khúc, đồng thời giống như chiếu phim có thể tùy ý phát ra, chỉ cần đầu ngón tay của ngươi nhẹ nhàng điểm một cái là có thể phát ra ca khúc mà ngươi thích nhất, sau đó ngươi sẽ cầm micro thỏa thích ca hát, ngươi nói mọi người sẽ thích hay không thích?”

“Không thể nào? Trên đời này nào có loại thiết bị giống như vậy chứ?” Winzerton mở to mắt, nghi ngờ hỏi.

Lôi Lạc cũng vắt hết óc cũng không nghĩ ra được Hồng Kông có thứ này.

Thạch Chí Kiên lại hỏi: “Nếu có thì sao? Ông chủ Ôn muốn mua với giá bao nhiêu tiền?”

Winzerton bật cười: “Nếu như có, cho dù một bộ bán ba chục nghìn ta cũng mua.”

Winzerton làm ăn lâu năm như thế, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm. Nếu quả thật có thứ như Thạch Chí Kiên nói, nó nhất định sẽ rất đắt. Đến lúc đó, hộp đêm của hắn còn không đắt khách sao?

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ba chục nghìn cũng không xê xịch lắm. Ngoài Lệ Trì, ông chủ Ôn còn có hai mươi mấy quán rượu, phòng khiêu vũ và phòng trượt băng. Nếu mỗi nơi đều trang bị mười mấy bộ, ta tính không nhầm cũng phải tốn sáu triệu.”

Phốc.

Winzerton bỗng nhiên phun ra một ngụm rượu.

Lôi Lạc lại càng mở to mắt.

Sáu triệu?

Hết chương 727.
Bình Luận (0)
Comment