Thạch Chí Kiên không thèm để ý đến phản ứng của hai người. Hắn đưa tay rút một tờ giấy lau rượu Winzerton phun trúng bàn: “Ta còn nhớ rõ vừa rồi ông chủ Ôn có nói, ngươi rất thích câu nói kia của người Trung Quốc chúng ta. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Sắc mặt của Winzerton trở nên khó coi, mơ hồ cảm thấy lần này hắn rất có thể khiêng đá nện chân mình.
“Thật ra ta cũng rất thích câu nói này.” Thạch Chí Kiên cười lại càng xán lạn hơn: “Như vậy chúng ta ký hợp đồng trước. Một máy hát trị giá ba chục nghìn. Đơn đặt hàng của ngươi trị giá sáu triệu. Ông chủ Ôn có thể trả trước một phần ba là hai triệu. Ta cam đoan trong một tháng sẽ giao hàng cho ngươi.”
Phốc.
Winzerton lại phun ra ngụm rượu thứ hai.
Lôi Lạc đến cắt thịt còn có thể nhìn thấy dao.
Còn Thạch Chí Kiên cắt thịt quả thật không thấy dao.
Hắn mở miệng ra là hai triệu.
Nhưng vừa nãy hắn nói một bộ trị giá ba chục nghìn cũng mua.
Nếu bây giờ đổi ý, Thạch Chí Kiên cũng sẽ đổi ý. Như vậy hắn sẽ không giữ được Lệ Trì.
Winzerton ngay cả chân mày cũng đổ mồ hôi. Hắn cố gắng nặn nụ cười: “Nếu máy hát đó có thật, hơn nữa còn thần kỳ như Thạch tiên sinh đã nói, ta có thể bỏ ra nổi hai triệu.”
Lôi Lạc ở bên cạnh nhịn cười. Hắn nhìn ra được Winzerton đã hoàn toàn bị Thạch Chí Kiên chơi đến tàn phế.
Hai triệu không phải con số nhỏ.
Huống chi đằng sau còn những bốn triệu. Cộng lại thành sáu triệu, có thể mua được hai Lệ Trì.
Thạch Chí Kiên bưng ly rượu lên nâng ly mời Winzerton: “Yên tâm đi, thiết bị của ta có thể khiến ngươi hài lòng.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Đúng rồi, tên của thiết bị này là karaoke.”
Karaoke có nguồn gốc đầu tiên ở Nhật Bản và là một trong ba phát minh lớn của Nhật Bản trên thế giới (mì ăn liền, máy nghe nhạc Walkman và karaoke).
Theo phong tục Nhật Bản, nếu một nam nhân về nhà quá sớm, hàng xóm sẽ coi thường và cho rằng hắn chỉ biết làm việc, không biết xã giao. Việc về nhà quá sớm hàng ngày trở thành đề tài trêu đùa của người khác nên rất nhiều nam nhân Nhật Bản đã tụ tập tại các quán bar hoặc quán trà sau khi tan sở và trò chuyện đến tận khuya.
Sau đó, bọn hắn tìm được một số tiết mục mới để giết thời gian. Bọn hắn vừa uống rượu vừa hát trong quán bar bằng những công cụ đơn giản như tivi và micro.
Người phát minh ra karaoke thực sự là Daisuke Inoue ở tỉnh Hyogo. Khi còn trẻ, hắn là tay trống của một ban nhạc. Hắn đã phát minh ra một cái loa thùng di động kết nối với micro.
Chưa đến ba năm, karaoke đã trở nên rất phổ biến. Các công ty lớn đã sao chép ý tưởng của Inoue và tung ra mô hình của riêng bọn hắn. Khi có người đề nghị hắn nộp đơn xin cấp bằng sáng chế thì đã quá muộn.
Gần đây, Thạch Chí Kiên đã liên hệ với công ty sản xuất máy móc Yokohama Jinlong ở Nhật Bản và yêu cầu phí cấp bằng sáng chế một năm cho máy làm mì ăn liền. Khi đó, hắn đã ngay lập tức lên kế hoạch phát triển lĩnh vực karaoke.
Thạch Chí Kiên nghĩ rất trực tiếp cũng rất thô bạo.
Nếu Daisuke Inoue đã phát minh ra karaoke, vậy thì hắn sẽ mua đứt bản quyền của đối phương.
Nếu hắn còn chưa phát minh ra nó, như vậy càng tốt hơn, trực tiếp mua cả người.
Tóm lại, lần này Thạch Chí Kiên sẽ dùng karaoke để nhặt tiền trên toàn thế giới.
Không giống như những hạn chế của máy sản xuất mì ăn liền, karaoke có lượng khán giả toàn cầu!
Thậm chí có người còn cho rằng sự xuất hiện của phát minh này đã trực tiếp thay đổi thế giới!
Tất nhiên, Thạch Chí Kiên nên làm một việc quan trọng như vậy để thay đổi thế giới!
Một tay hắn thu thập tiền từ khắp nơi trên thế giới; mặt khác hắn giơ cao ngọn cờ thay đổi thế giới.
Thạch Chí Kiên hắn còn không uy phong đến ngút trời sao?
…
Đương nhiên, lý do Thạch Chí Kiên muốn kinh doanh karaoke cũng liên quan đến kế hoạch kinh doanh hiện tại của hắn.
Bây giờ, ba sản nghiệp lớn của Thần Thoại là thực phẩm, giải trí, còn có bất động sản đã chậm rãi đi vào quỹ đạo.
Thực phẩm Thần Thoại dưới sự quản lý của Lưu Giám Hùng bắt đầu mở rộng thị trường ra bên ngoài. Nhờ có sự giúp đỡ của Thạch Chí Kiên, Lưu Giám Hùng đã đặt xuống nền móng vững chắc. Chỉ cần không gặp bão lớn, tương lai sẽ đầy hứa hẹn.
Về phương diện bất động sản, một Vườn Sao Băng cũng đủ cho công ty bất động sản Thần Thoại ăn trong vòng ba năm.
Ba năm sau, ngành bất động sản Hồng Kông sẽ bùng nổ toàn diện. Khi đó bất động sản Thần Thoại sẽ có chỗ đứng vững chắc và có thể vươn lên cạnh tranh với bốn nhà bất động sản lớn của Hồng Kông.
Về giải trí, công ty điện ảnh Gia Hòa hiện tại là công ty có thực lực yếu nhất trong ba sản nghiệp của Thạch Chí Kiên.
Nhất là công ty của hắn có quá ít ngôi sao, Thiệu thị lại quá mạnh, muốn vượt qua được Thiệu thị là chuyện không thể nào, chỉ có thể từ từ tích lũy sức mạnh và chờ đợi cơ hội bay lên trời.
Nói theo một ýnghĩa nào đó, karaoke cũng thuộc thể loại giải trí và việc quay MTV trong tương lai sẽ gắn bó chặt chẽ với điện ảnh, ngôi sao điện ảnh và ngôi sao ca nhạc.
Thạch Chí Kiên kinh doanh karaoke, hắn muốn xây dựng đế quốc giải trí của mình.
Còn có một nguyên nhân cuối cùng.
Quỹ Thần Thoại mà Thạch Chí Kiên quản lý vẫn còn ba triệu. Nó cứ nằm im khiến cho hắn bị ngứa tay, nhất định phải mang ra đầu tư mới được.
Đầu tư cái gì là tốt nhất?
Đương nhiên là karaoke.