Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 729 - Chương 729. Nhặt Tiền Trên Toàn Thế Giới

Chương 729. Nhặt tiền trên toàn thế giới
Chương 729. Nhặt tiền trên toàn thế giới

Lôi Lạc uống rất nhiều rượu ở hộp đêm Lệ Trì.

Khi hắn rời khỏi Lệ Trì, hắn ngay cả đường cũng không đi nổi.

Thạch Chí Kiên dìu hắn. Winzerton lại càng cẩn thận hầu hạ bên cạnh. Mãi cho đến khi Winzerton tiễn được hai ôn thần ra ngoài cửa, lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Winzerton ngậm điếu xì gà, đứng trước cổng Lệ Trì, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ.

Hắn nhớ lại từng câu nói đã nói với Thạch Chí Kiên, từng chi tiết khi ký hợp đồng với Thạch Chí Kiên.

Càng nghĩ, trong lòng hắn lại càng cảm thấy không thoải mái, luôn có cảm giác bị Thạch Chí Kiên tính kế.

Quản lý đại sảnh nhìn thấy Winzerton đang đứng trước cửa, miệng ngậm xì gà đứng ngẩn ra, hắn lập tức nịnh hót muốn tiến lên đốt thuốc cho Winzerton.

Winzerton giật mình, trừng mắt nhìn hắn một cái khiến cho quản lý đại sảnh giật nảy người, bật lửa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Winzerton thở ra một hơi, khinh thường nói: “Karaoke gì? Có quỷ mới tin ngươi.”

Thạch Chí Kiên dìu Lôi Lạc đến bãi đậu xe, đang định vẫy tay gọi Trần Huy Mẫn để hắn lái xe đến đưa Lạc ca về nhà.

Lôi Lạc vốn bước chân lảo đảo đột nhiên bật cười: “Được rồi, ta không giả bộ nữa. Ta không có say như vậy đâu.”

Thạch Chí Kiên ngơ ngác. Ngay cả Tô Ấu Vi bên cạnh cũng mở to đôi mắt nhìn Lôi Lạc.

Kỹ năng diễn xuất say rượu của Lôi Lạc có thể nói là nhất lưu.

Lôi Lạc rất hài lòng với biểu hiện này của Thạch Chí Kiên.

“Tối nay tên Winzerton ăn thiệt nhiều như vậy, nếu ta không giả say, không phải hắn lại càng mất mặt hơn sao?”

Thạch Chí Kiên suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra vì sao Lôi Lạc phải giả bộ say rượu trước mặt Winzerton. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Winzerton sẽ mất hết mặt mũi.

Bây giờ, Lôi Lạc chỉ cần giả say, mọi chuyện sẽ dễ giải thích.

Ân oán giữa Lôi Lạc và Winzerton cũng có thể dùng một chữ say rượu để lấp liếm cho qua.

Gừng càng già càng cay.

“Nói thế nào Winzerton cũng có chút thực lực ở Hồng Kông. Đêm nay ta vì ngươi mà diễn đủ trò, ngươi nên cảm ơn ta như thế nào?” Lôi Lạc mỉm cười hỏi Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên đưa tay chỉnh lại quần áo của Lôi Lạc, chủ yếu là huy hiệu JP trước ngực, cười nói: “Thế ngươi nói như thế nào?”

Mặt Lôi Lạc đỏ ửng: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Nói thật, ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng.”

“Không cần khách sáo, Lạc ca.”

“Nhưng ngươi cũng cáo già lắm, lấy cái gì là karaoke ra lừa bịp Winzerton, hai triệu lọt vào tay ngươi một cách gọn gẽ.”

“Ta không có lừa hắn. Ta cần là sáu triệu.”

“Cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn kinh doanh thứ đó sao?”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ta muốn đến Nhật Bản một chuyến.”

“Đến Nhật Bản làm gì?”

“Làm ăn.” Thạch Chí Kiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Bên ngoài có rất nhiều cơ hội để làm ăn, còn nhiều hơn cả Hồng Kông.”

Lôi Lạc ngơ ngác: “A Kiên, ta ngày càng không nhìn thấu được ngươi.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Có cái gì mà nhìn không thấu chứ? Chỉ là ta muốn ra ngoài. Trời đất bao la, sẽ có rất nhiều cơ hội.”

“Tiền ở Hồng Kông còn chưa kiếm hết. Ta không tham.” Lôi Lạc nói.

Thạch Chí Kiên nhìn chằm chằm Lôi Lạc.

Lôi Lạc bị Thạch Chí Kiên nhìn như vậy, có chút ngại ngùng, vội sờ mặt: “Ngươi nhìn ta làm gì? Trên mặt ta nở hoa à?”

“Ta chỉ kinh ngạc với hai chữ không tham lại có thể phát ra từ miệng của ngươi.”

Mặt Lôi Lạc đỏ ửng, cho rằng Thạch Chí Kiên đang châm chọc hắn. Nhưng nhìn kỹ một chút, Thạch Chí Kiên không hề có ý đó, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Cả đời này ngươi ăn bao nhiêu, dùng bao nhiêu đã được chú định sẵn.” Lôi Lạc nói: “Ta cũng không có dã tâm lớn như vậy.”

Thạch Chí Kiên không phản bác Lôi Lạc, chỉ cúi đầu đốt một điếu thuốc rồi nhìn người đi đường, giọng điệu thản nhiên: “Người cha đã chết của ta có nói, trường hận nhân tâm bất như thủy, nhất hiên cuồng lãng bỉ thiên cao (Hận mãi, lòng người không như nước sông, mà là đất bằng bỗng dưng nổi sóng). Người mà, mãi mãi sẽ không bao giờ thỏa mãn.”

Lôi Lạc khăng khăng muốn ngồi xe kéo về nhà.

Đối với hắn mà nói, sau này cơ hội được ngồi xe kéo sẽ không nhiều.

Là Thái Bình Thân Sĩ, hắn phải chú ý hành vi cử chỉ.

Thạch Chí Kiên nhìn Lôi Lạc rời đi, hắn bảo Trần Huy Mẫn lái xe đưa mình và Tô Ấu Vi về nhà.

Lúc này, trời càng lúc càng tối, Tô Ấu Vi ăn mặc rất đơn giản. Thạch Chí Kiên lập tức cởi áo khoác khoác lên vai của nàng.

Trong lòng Tô Ấu Vi cảm thấy ấm áp, ngực giống như có con hươu đang chạy loạn: “Thạch tiên sinh, ngươi đưa áo cho ta, nếu chẳng may ngươi bị cảm thì làm sao đây?”

“Ta không sao mà. Ngươi thấy ta khỏe mạnh như vậy không? Một quyền có thể đánh chết một con hổ.” Thạch Chí Kiên gồng cánh tay của mình lên.

Khóe miệng của Trần Huy Mẫn bên cạnh hơi giật giật.

Thạch Chí Kiên tằng hắng một cái: “Cười cái gì mà cười? Ngươi còn không nhanh lái xe đi.”

Trần Huy Mẫn vội vâng một tiếng rồi mở cửa xe, mời Tô Ấu Vi lên xe.

Thạch Chí Kiên bước lên theo. Trần Huy Mẫn đóng cửa xe lại, bước lên ghế lái đằng trước, sau đó quay đầu lại hỏi Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi muốn đến khách sạn trước hay sao?”

“Đến khách sạn làm gì? Mau đưa nàng về nhà trước.”

Trần Huy Mẫn vội vâng một tiếng: “Vậy ta lái xe đây.”

Thạch Chí Kiên căn dặn: “Nhớ lái cho vững, đừng giống như lần trước.”

Lời còn chưa dứt, Trần Huy Mẫn đã đạp chân ga, sau đó thắng xe một cái.

Tô Ấu Vi ngã vào trong ngực Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên thuận thế ôm Tô Ấu Vi. Hắn quát Trần Huy Mẫn: “Kỹ thuật lái xe của ngươi sao tệ như thế?”

Hết chương 729.
Bình Luận (0)
Comment