Chương 731: Đừng quỳ trước bất kỳ ai
Chương 731: Đừng quỳ trước bất kỳ aiChương 731: Đừng quỳ trước bất kỳ ai
Chương 731: Đừng quỳ trước bất kỳ ai
"Thật may mắn, Thạch tiên sinh, ngươi bị cảm chỉ là cảm sốt thông thường, không phải cảm cúm trước đó." Một bác sĩ người nước ngoài cầm ống nghe kiểm tra sức khỏe cho Thạch Chí Kiên.
"Cộng thêm vị Tô tiểu thư đã cho ngươi uống thuốc hạ sốt tối hôm qua. Tình huống của ngươi đã được chuyển biến tốt đẹp."
Thạch Chí Kiên dựa lưng vào chiếc giường của khách sạn, Tô Ấu Vi đang giúp hắn đổ nước bên cạnh.
Bác sĩ người nước ngoài nói tiếp: 'Nhưng ta có một chuyện muốn nhắc nhở Thạch tiên sinh."
"Chuyện gì ngươi cứ nói."
"Phí chẩn đoán của ta đắt gấp đôi." Bác sĩ người nước ngoài dùng giọng điệu đùa giỡn.
"Tối qua khoảng mười hai giờ khuya, vị Tô tiểu thư gõ không ngừng cửa phòng khám bệnh của ta. Ta còn tưởng chuyện gì xảy ra, thì ra là nàng mời ta đến khách sạn khám bệnh cho ngươi. Chúa ơi, ta vẫn còn nhớ bộ dạng của nàng lúc đó. Một nữ hài nguyện ý vì nam nhân của mình mà quỳ xuống cầu xin bác sĩ cứu giúp. Ngươi nhất định phải trân quý nữ hài như vậy."
Thạch Chí Kiên làm sao biết tối hôm qua phát sinh nhiều chuyện đến như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Tô Ấu Vi: "Thật sao?"
Biểu hiện của Tô Au Vi tiều tụy, nghe Thạch Chí Kiên hỏi, nàng đáp: "Ta sợ ngươi xảy ra chuyện. Lại sợ bác sĩ không chịu đến."
"Ngươi không sợ ta lây cảm cúm cho ngươi sao?"
"Ta không sợ." Tô Au Vi lắc đầu.
Mũi Thạch Chí Kiên cảm thấy cay cay: "Cô nương ngốc. Chuyện này dễ chết người lắm đấy."
Bác sĩ người nước ngoài thấy hai người như vậy, lập tức cười nói: "Ta thấy ta phải đi rồi, không cản trở hai người các ngươi nữa."
Tô Ấu Vi nghe xong, gương mặt đỏ lên, vội vàng đứng dậy tiễn bác sĩ ra ngoài.
Đợi nàng quay trở lại, nàng đã thấy Thạch Chí Kiên bước xuống giường: "Ngươi còn chưa khỏe, sao không nghỉ ngơi thêm một chút?”
"Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, chỉ là cảm mạo bình thường." Thạch Chí Kiên cười nói.
"Vậy ngươi mau uống thuốc này trước đi." Tô Ấu Vi đưa mấy viên thuốc cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhận lấy, Tô Au Vi lại đưa nước trà đến.
Thạch Chí Kiên thử nước trà một chút rồi nói: 'Hơi nóng."
"Nóng sao?" Tô Ấu Vi vội nhận lấy, thổi qua thổi lại tách trà, rồi lại cẩn thận thử nhiệt độ, lúc này nàng mới đưa cho Thạch Chí Kiên: "Lan này là được rồi đấy."
Thạch Chí Kiên nhận lấy tách trà, sau đó uống thuốc.
Uống thuốc xong, Tô Au Vi lột một viên kẹo nhét vào trong miệng Thạch Chí Kiên: "Vị bạc hà đấy. Ta lấy ở quầy lễ tân, ăn ngon lắm."
Thạch Chí Kiên bật cười: "Ta cũng không phải con nít, không cần phải ăn kẹo."
Tô Ấu Vi nói: "Khi em trai của ta bệnh, nó rất thích ăn kẹo. Nhất là khi uống thuốc, lại càng phải có kẹo để ăn. Hắn chỉ cần ăn một viên kẹo là không khóc nữa."
Thạch Chí Kiên dùng tay vuốt ve mái tóc của nàng, kéo Tô Ấu Vi ngồi xuống giường: "Ngươi nhớ nhà lắm sao?"
Tô Ấu Vi lắc đầu rồi lại gật đầu.
"Chỉ cần ta có thể ở bên cạnh ngươi, hết thảy đã tốt lắm rồi."
"Ta có chút nhớ hai người, nhớ mẹ, nhớ em."
Trong lòng Thạch Chí Kiên chẳng biết là tư vị gì nữa: "Vậy ta mang mẹ và em trai của ngươi đến đây có được không?”
"Cái gì?" Tô Ấu Vi ngây người.
"Không phải ngươi nhớ bọn hắn sao? Ta đưa bọn họ đến đây để ở cùng với ngươi, được không?"
"Cái này... có thể chứ?" Tô Ấu Vi mở to mắt.
"Tại sao lại không thể? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ nhờ người đón bọn họ đến đây. Đến lúc đó, chẳng những ngươi có thể cho mẹ mình một cuộc sống tốt mà còn có thể cho em trai đi học như những đứa trẻ khác."
Tô Au Vi ngây ra. Cho đến nay, nguyện vọng lớn nhất của nàng là để em trai đi học.
"Thạch tiên sinh, ta..." Vành mắt Tô Ấu Vi đỏ lên, thiếu chút nữa bật khóc.
Thạch Chí Kiên dựng thẳng một gnón tay: 'Đương nhiên, ta làm như vậy cũng có điều kiện."
"Có điều kiện gì ngươi cứ nói, ta chấp nhận hết." Tô Au Vi vội la lên.
Thạch Chí Kiên vươn tay vuốt ve gương mặt của Tô Ấu Vi, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng: "Yêu cầu của ta rất đơn giản. Sau này, ngươi hãy đồng ý với ta đừng vì ta mà quỳ trước bất kỳ ai cả. Ta không đáng cho ngươi làm như vậy."
Tô Ấu Vi ngây ra một lúc, nửa ngày sau mới phản ứng lại: "Không, đáng giá mà. Ngươi là người tốt, là ân nhân cứu mạng của ta. Ấu Vi cả đời đều nhớ đến ngươi, cảm kích ngươi."
Thạch Chí Kiên không nhịn được ôm Tô Au Vi vào lòng: "Cùng ta về nhà nhé. Ta muốn giới thiệu ngươi cho chị của ta."
Cơ thể của Tô Ấu Vi run lên. Cho dù nàng có ngốc, nàng cũng hiểu được điều gì đó, lập tức vừa mừng vừa sSợ....
Trần Huy Mẫn sáng sớm đã lái xe đến khách sạn Hilton chờ sẵn.
Thời gian vẫn còn sớm. Hắn tựa lưng vào đầu xe, ngậm một điếu thuốc nhìn gái tây ra vào khách sạn.
Một lát sau, thấy Thạch Chí Kiên và Tô Ấu Vi bước ra, Trần Huy Mẫn vội vàng phun điếu thuốc ra ngoài, mở cửa xe, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ngươi muốn về công ty hay là đến chỗ nào khác?”
"Vê nhà đi. Ta dẫn Tô cô nương đến gặp chị của ta."
"Nhanh như vậy sao?" Trần Huy Mẫn kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên và Tô Ấu Vi, ngoài miệng không biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì.
"Vậy có cần mua quà gì hay không?”
"Không cần, trong nhà ta chẳng thiếu cái gì cả." Thạch Chí Kiên nói. Tô Au Vi cảm thấy đi tay không có chút không được hay cho lắm nhưng Thạch Chí Kiên không cho mua đồ, nàng ngoan ngoãn không mua. Đối với nàng mà nói, Thạch Chí Kiên nói cái gì, làm cái gì cũng đều đúng cả.