Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 732 - Chương 732: Hồ Ly Tỉnh Và Bé Thỏ Trắng

Chương 732: Hồ ly tỉnh và bé thỏ trắng Chương 732: Hồ ly tỉnh và bé thỏ trắngChương 732: Hồ ly tỉnh và bé thỏ trắng

Chương 732: Hồ ly tỉnh và bé thỏ trắng

Nhà Thạch Chí Kiên, vịnh Đồng La.

Khi Trần Huy Mẫn lái xe chở Thạch Chí Kiên và Tô Ấu Vi về nhà, dưới nhà đang đậu một chiếc xe.

Thạch Chí Kiên nhìn một chút, cảm thấy chiếc xe có chút quen mắt.

Đặng Cửu Công và Trương A Liên thuê nhà của Thạch Chí Kiên thấy hắn trở về, lập tức chạy lại, nhiều chuyện.

"Thạch tiên sinh, các ngươi muốn dọn nhà sao?"

"Thạch tiên sinh, các ngươi sắp dọn đi chỗ nào vậy?"

Thạch Chí Kiên sửng sốt: "Ai nói ta muốn dọn nhà?"

"Sao, không phải à? Nghe nói các ngươi sẽ dọn đến biệt thự ở vịnh nước cạn."

Thạch Chí Kiên kinh ngạc: "Dọn đến vịnh nước cạn? Tại sao ta lại không biết nhỉ?"

Đúng lúc này, Thạch Ngọc Phượng mặt mày hồng hào cùng với Bạch Nguyệt Thường từ trong nhà đi ra. Hai người cười cười nói nói, dường như rất cao hứng.

Lúc này Thạch Chí Kiên mới nhớ ra, đó là chiếc xe mang biển số 555 của Lôi Lạc.

"Thường tỷ, tại sao ngươi lại đến đây?" Thạch Chí Kiên vội chào hỏi Bạch Nguyệt Thường.

Bạch Nguyệt Thường mỉm cười, nhìn Thạch Chí Kiên và Tô Ấu Vi: "Ta đến thăm chị của ngươi. Vị này là Tô cô nương đúng không?

"Xin chào, Thường tỷ." Tô Au Vi nhẹ nhàng chào một tiếng.

Thạch Ngọc Phượng cũng nhìn thấy Tô Au Vi. Nàng ngạc nhiên hỏi: Ngươi chính là thư ký của A Kiên phải không?”

Thạch Ngọc Phượng đã từng nghe nói về chuyện giữa Thạch Chí Kiên và nữ thư ký kiêm học trò Tô Ấu Vi. Trong câu chuyện, Thạch Chí Kiên chính là loại hôn quân tham luyến sắc đẹp không vào triều, còn Tô Ấu Vi là hồ ly tinh điềm đạm đáng yêu.

Nhưng lúc này, Thạch Ngọc Phượng nhìn Tô Ấu Vi không giống hồ ly gì cả, ngược lại giống một bé thỏ trắng thuần khiết đáng yêu.

Tô Ấu Vi nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng, vội ân cần hỏi thăm: "Ngọc Phượng tỷ, chào ngươi, ta tên Tô Ấu Vi."

Thạch Ngọc Phượng chỉ nàng: "Đúng rồi, ngươi tên Tô Ấu Vi. Ta thường xuyên nghe Hồ Tu Dũng và Hồ Tuấn Tài nhắc đến ngươi."

Bạch Nguyệt Thường bên cạnh nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên rồi lại nhìn Tô Ấu Vi đang luống cuống giống như con dâu gặp cha mẹ chồng, lập tức cười nói: "Âu Vi đúng không? Chúng ta mới quen đã thân. Lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng không chuẩn bị quà. Chi bằng..."

Vừa nói, Bạch Nguyệt Thường đã chủ động gỡ một chiếc vòng tay phỉ thúy mà mình đang đeo đưa cho Tô Ấu Vi: "Vừa lúc chiếc vòng này hơi nhỏ, ta đang chuẩn bị tặng cho người khác. Ấu Vi, cổ tay của ngươi rất nhỏ nhắn, vô cùng thích hợp."

Tô Ấu Vi còn chưa lên tiếng, Thạch Ngọc Phượng đã mở to mắt, thầm nhủ: "Mẹ cha ôi, chiếc vòng phỉ thúy này nếu là làm bằng băng thật, ít nhất cũng có giá mười ngàn đô la Hồng Kông trở lên." Gần đây, Thạch Ngọc Phượng rất tích cực gia nhập giới xã hội thượng lưu, nhiều ít cũng đã học được một số kiến thức về thẩm định trang sức.

Đổi lại trước kia, mặc kệ phỉ thúy có đắt đến cỡ nào, trong mắt của nàng chẳng khác nào cục đá. Không thể ăn không thể uống, thế thì cần làm gì?

Tô Ấu Vi không biết giá trị của chiếc vòng tay phỉ thúy bao nhiêu tiền, nhưng từ nhỏ mẹ của nàng đã dạy không được tùy tiện lấy đồ của người khác.

"Không, ta không thể nhận." Tô Ấu Vi từ chối.

Bạch Nguyệt Thường đeo thẳng chiếc vòng vào tay của nàng, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ của Tô Au Vi mà nói: "Đây là chút tâm ý của ta, ngươi tuyệt đối đừng nên từ chối. Ngoài ra, ta nghe nói A Kiên rất ít khi đưa bạn gái về nhà."

Mặt Tô Ấu Vi đỏ lên, cái hiểu cái không.

Bạch Nguyệt Thường nói tiếp: "Được rồi, ta còn có chuyện phải đi trước."

"Chúng ta tiễn ngươi."

Mọi người cùng nhau đưa Bạch Nguyệt Thường lên xe rời đi.

Quay người lại, Thạch Chí Kiên hỏi Thạch Ngọc Phượng: "Nguyệt Thường tỷ đến làm gì vậy?"

"Đến tặng nhà." Thạch Ngọc Phượng nói: "Nàng nói căn biệt thự ở vịnh nước cạn vẫn luôn bỏ trống. Nàng mời chúng ta đến đó ở."

"Ngươi đồng ý?" Thạch Chí Kiên mở to mắt, thâm nhủ: "Tiêu rồi. Dựa theo trạng thái nhà giàu mới nổi của bà chị, tám chín phần mười muốn dọn nhà."

Ai ngờ Thạch Ngọc Phượng cười nhạo đáp: "Không có, bị ta từ chối rồi."

Thạch Chí Kiên kinh ngạc, không ngờ chị của hắn lại có cốt khí như vậy.

"Vịnh nước cạn thôi mà, đâu phải đỉnh núi." Thạch Ngọc Phượng nói to: "Ta nói cho nàng biết, tương lai A Kiên ngươi sẽ dọn đến biệt thự đỉnh núi, làm hàng xóm của thống đốc Hồng Kông."

"Khu khụ khu. Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa bị sặc trước lời nói hùng hồn của Thạch Ngọc Phượng.

Lúc này, Thạch Chí Kiên xem như đã hiểu ra chân tướng.

Thì ra Bạch Nguyệt Thường biết tối hôm qua Thạch Chí Kiên không nhận món quà mà Lôi Lạc định tặng cho hắn, suy nghĩ chuyển động, muốn tặng lại ngôi biệt thự trước đó của bọn họ cho Thạch Chí Kiên, bảo chị em của hắn dọn qua đó ở.

Không ngờ tâm mắt của Thạch Ngọc Phượng bây giờ đã cao, không còn coi trọng căn biệt thự kia nữa.

Khiến cho Bạch Nguyệt Thường có vẻ lúng túng.

Cũng may Thạch Chí Kiên dẫn Tô Ấu Vi về, muốn giới thiệu Tô Ấu Vi cho Thạch Ngọc Phượng quen biết.

Bạch Nguyệt Thường là ai chứ, lập tức tặng cho Tô Ấu Vi một chiếc vòng tay có giá trị không nhỏ.

Đây không phải là phỉ thúy băng mà Thạch Ngọc Phượng đã nghĩ, mà là Đế Vương Lục nổi tiếng. Năm ngoái, Lôi Lạc đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó ở Miến Điện làm quà sinh nhật cho nàng. Tính đô la Hồng Kông thôi đã là ba chục nghìn rồi.

Nếu Thạch Chí Kiên không muốn nhận lấy Lệ Trì, Bạch Nguyệt Thường đành đưa ra hạ sách này, dùng vòng tay phỉ thúy để bù đắp, coi như thay Lôi Lạc hoàn thành tâm nguyện.
Bình Luận (0)
Comment