Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 733 - Chương 733: Lỗ Vốn

Chương 733: Lỗ vốn Chương 733: Lỗ vốnChương 733: Lỗ vốn

Chương 733: Lỗ vốn

Nàng biết Lôi Lạc làm người, sợ nhất là nợ ân tình của người khác.

Nhất là ân tình của Thạch Chí Kiên, tuyệt đối không thể để thiếu.

Là người rõ ràng đầu đuôi sự việc, Thạch Chí Kiên không biết nên nói như thế nào với chị của hắn.

Thạch Ngọc Phượng lại nổi bão: "Đúng rồi, A Kiên, ngươi dẫn thư ký của ngươi về nhà là có ý gì?"

Thạch Ngọc Phượng mơ hồ cảm giác được có cái gì đó nhưng lại không quá xác định. Nàng nhìn Tô Ấu Vi rồi hỏi Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Ta muốn giới thiệu nàng cho ngươi làm quen."

Em trai của Thạch Ngọc Phượng chưa từng dẫn bạn gái về nhà giới thiệu. Chẳng lẽ hắn làm thật?

Thạch Ngọc Phượng một lần nữa nhìn Tô Ấu Vi, dường như muốn tìm ra chỗ đặc biệt của nàng.

Tô Ấu Vi vừa căng thẳng lẫn sợ hãi, toàn thân hơi run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Thạch Ngọc Phượng, hai tay cứ vân vê góc áo.

Thạch Ngọc Phượng chỉ cảm thấy Tô Au Vi rất xinh đẹp, lông mày lá liễu, cổ thiên nga, eo nhỏ, cả người toát lên khí chất không tâm thường.

Thậm chí Thạch Ngọc Phượng còn âm thầm so sánh Tô Ấu Vi với Nhiếp Vịnh Đàn.

Nhiếp Vịnh Đàn ung dung hoa quý, giống như một đóa hoa mẫu đơn, kiều diễm ướt át.

Còn Tô Ấu Vi là một đóa hoa thủy tiên, trắng trẻo không tì vết.

Hết thảy đều rất tốt. Chỉ là đáng tiếc, Thạch Ngọc Phượng nghe người ta nói Tô Ấu Vi là nữ nhân người Đản.

Người Đản thường hay bị người khác khinh thường ở thời đại này, không nhà không nghề nghiệp không tài sản, cả đời phiêu bạt trên biển.

Chưa kể không có sự hỗ trợ từ gia đình, đoán chừng khi kết hôn còn không có của hồi môn.

Khi Thạch Chí Kiên qua lại với Nhiếp Vịnh Đàn, Thạch Ngọc Phượng đã cảm thấy không hài lòng, không thích xuất thân ca sĩ của Nhiếp Vịnh Đàn, cho rằng em trai của nàng có thân phận có địa vị, cưới một ca sĩ sẽ làm nhục gia môn.

Bây giờ em trai của nàng lại dẫn một nữ nhân người Đản về, đúng là càng chơi càng dữ.

Thạch Ngọc Phượng nghĩ đến đây, vội kéo Thạch Chí Kiên sang một bên: "Có phải ngươi đang cố ý chọc giận ta phải không? Nếu không thì ngươi đang diễn kịch cho ta xem? Ngươi muốn làm cái gì, ta đồng ý hết, nhưng ta xin ngươi đừng đùa giỡn ta. Chuyện của Nhiếp cô nương ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng Tô cô nương là người Đản, ngươi có biết hay không vậy?"

"Ta đương nhiên biết, ta cũng biết ta rất thích nàng."

"Thích cái đầu ngươi đấy." Thạch Ngọc Phượng chống nạnh cả giận nói: "Ngươi nhét ca sĩ vào nhà họ Thạch chúng ta còn chưa đủ, bây giờ lại thêm người Đản nữa?”

Thạch Chí Kiên cười nói: "Cưới vợ là ở tấm lòng, không phải ở thân phận địa vị."

Thạch Ngọc Phượng khinh thường nói: "Vậy ngươi có nghe qua cưới vợ tối thiểu nhất phải phấn đấu ba mươi năm không?” "Ta dựa vào chính mình, không phải dựa vào vợ."

"Đó là vì ngươi giàu rôi. Nếu bây giờ ngươi vẫn còn là tên nghèo kiết xác ở Thạch Giáp Vĩ trước kia, xem ngươi có còn nói như vậy hay không?"

"Tóm lại, ta đã quyết định chuyện này, ngươi phản đối cũng vô dụng thôi."

"Được, ta tôn trọng ngươi. Nhưng đồ cưới của Tô cô nương không thể ít." Nói xong, Thạch Ngọc Phượng không thèm nhìn Thạch Chí Kiên, quay đầu chống nạnh hỏi Tô Au Vi: "Tô cô nương, bây giờ tiền lương mỗi tháng của ngươi là bao nhiêu?"

"Ơ, cái gì ạ?" Tô Ấu Vi ngây ra một lúc rồi nói: "Ngọc Phượng tỷ hỏi tiền lương của ta sao? Khoảng năm ngàn."

"Nhiều như vậy à?" Thạch Ngọc Phượng giật mình. Nàng nhìn em trai của mình, hoài nghi hắn có phải đang ưu ái nha đầu này hay không.

Hiện tại, lương của một người làm công bình thường chỉ có ba bốn trăm. Một nha đầu lại có thể nhận được năm nghìn? Lừa ai thế?

"Khu khụ, ta nói cho ngươi biết, là nữ nhân, chúng ta phải biết tích lũy cho bản thân, sau này mới có thể ga cho người tốt. Đúng rồi, cha mẹ của ngươi đâu?"

"Cái này..." Tô Ấu Vi không biết trả lời như thế nào.

Thạch Chí Kiên trả lời thay nàng: "Cha của nàng qua đời rồi. Mẹ và em trai của nàng vẫn còn trên biển. Ta đang chuẩn bị đón bọn họ vào."

Thạch Ngọc Phượng bỗng nhiên cảnh giác hẳn lên: "Đón vào làm gì?"

Thạch Chí Kiên chỉ lên trên lầu: "Phòng của Vịnh Đàn không phải để trống sao? Ta dự định cho bọn họ ở đó."

"Cái gì?" Thạch Ngọc Phượng vạn lần không nghĩ đến nàng một phân tiên cũng không mò được, lại còn phải cho không một gian phòng. ...

Thạch Chí Kiên muốn tránh cho đêm dài lắm mộng, ngay trong buổi sáng đã ra lệnh cho Trần Huy Mẫn đi theo Tô Ấu Vi đến biển, đón mẹ và em trai của Tô Au Vi lên bờ.

Tô mụ mụ và em trai của Tô Au Vi không ngờ Tô Au Vi sẽ đưa cả hai người lên bờ sinh sống, trong lòng kích động vô cùng nhưng lại không nỡ bỏ lại những vật dụng rách rưới trong nhà.

Trần Huy Mẫn nói hết lời mới khiến cho mẹ của Tô Au Vi bỏ lại vại gạo, bàn ghế, chỉ lấy mấy cái nồi, đệm chăn rồi lên đường.

Nhưng Tô mụ mụ vẫn cảm thấy không yên lòng, đưa chìa khóa nhà cho Đại Hải thúc, nhờ hắn khi rảnh rỗi sang nhà quét dọn giùm, nói nàng không biết khi nào sẽ quay lại.

Đại Hải thúc nói đã đi rồi thì quay lại làm gì. Sống trên bờ tốt hơn trên biển. Nếu ở tốt thì đừng trở về, hãy theo Tô Ấu Vi hưởng phúc đi.
Bình Luận (0)
Comment