Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 734 - Chương 734: Gặp Mẹ Của Ngươi, Nàng Vui Đến Sắp Ngất Đấy

Chương 734: Gặp mẹ của ngươi, nàng vui đến sắp ngất đấy Chương 734: Gặp mẹ của ngươi, nàng vui đến sắp ngất đấyChương 734: Gặp mẹ của ngươi, nàng vui đến sắp ngất đấy

Chương 734: Gặp mẹ của ngươi, nàng vui đến sắp ngất đấy

Khi Tô mu mụ và em trai của Tô Au Vi theo Tô Ấu Vi rời đi, toàn bộ người dân Đản sống trên biển đều đến đưa tiễn.

Đối với người Đản cả đời sinh sống trên biển mà nói, có thể lên bờ, tiếp nhận nền giáo dục là chuyện vui đến cỡ nào.

Nhất là bình thường Tô mụ mụ sống rất tốt, thường xuyên giúp đỡ hàng xóm ngắt rong biển, may lưới đánh cá, nên mọi người cũng không nỡ để nàng rời đi.

Cứ như vậy, Đại Hải thúc, A Thủy bá, Hải Đảm tẩu đưa mắt nhìn Tô Ấu Vi đưa mẹ và em trai ngồi thuyền tam bản rời khỏi căn nhà nổi trên biển đã ở mấy chục năm. ...

Khi lên bờ, bọn họ nhìn thấy Trần Huy Mẫn đã đứng chờ bên cạnh chiếc xe Bentley. Tô mu mu và em trai của Tô Ấu Vi không khỏi ngẩn cả người.

Đời này bọn họ có khi nào được nhìn thấy chiếc xe sang trọng như thế, chỉ nghe người ta nói trên bờ có một loại xe hơi chạy rất nhanh, không ngờ hôm nay bọn họ lại có cơ hội được ngồi.

Trân Huy Mẫn nhét mấy cái nồi rách, đệm chăn rách, còn có cá ướp muối, dưa muối vào đẳng sau chiếc xe sang trọng.

Hành động đó của hắn khiến người ở bến tàu phải há hốc mồm.

"Ta không nhìn lầm chứ? Cá ướp muối mà cũng có thể bỏ vào chiếc xe sang trọng như vậy?"

'Còn mấy cái nồi kia nữa, là cái quỷ gì thế?"

Trân Huy Mẫn mơ hồ cũng có chút đau lòng. Không nói những cái khác, nội cái mùi cá ướp muối thôi cũng đã khiến cho chiếc Bentley khó ngửi rồi.

Không biết phải rửa xe bao nhiêu lần mới hết đây?

"Mẹ, ngươi nhìn chỗ kia đi." Tô tiểu đệ ngồi trên xe, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, cảm thấy tất cả mọi thứ đều mới lạ.

Tô mụ mụ cũng cảm thấy như vậy nhưng nàng có thể chịu đựng, làm ra vẻ người lớn, đồng thời quát Tô tiểu đệ: "Đừng lộn xộn. Thúc thúc còn đang lái xe."...

"Nào, chính là chỗ này."

Trân Huy Mẫn dừng xe dưới nhà Thạch Chí Kiên.

Đám người Đặng Cửu Công, Trương A Liên từ trong phòng ló đầu ra, chờ xem náo nhiệt.

Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng từ trên lầu bước xuống.

Bảo Nhi cũng ôm con chó đen nhỏ đi đằng sau.

Hôm nay Thạch Ngọc Phượng cố tình không đến rạp chiếu phim.

Nàng muốn nhìn xem người nhà của Tô Ấu Vi như thế nào.

Khi Tô mụ mụ và Tô tiểu đệ chân trần giống như ăn mày từ trên xe Bentley bước xuống, đồng thời còn mang theo mấy cái nồi rách, còn có cá ướp muối bước xuống, Thạch Ngọc Phượng thiếu chút nữa té xỉu.

"Thạch tiên sinh, chị của ngươi sao vậy?" Tô Au Vi thấy Thạch Ngọc Phượng lung lay như sắp đổ, vội hỏi Thạch Chí Kiên. "Nàng kích động quá thôi. Gặp mẹ của ngươi, nàng vui đến sắp ngất đấy."

"Phải không? Sao ta thấy không giống nhỉ"

"Mặc kệ nàng đi. Ngươi mau giúp mẹ mang đồ vào trước."

Tô mu mu chân trần lần đầu tiên bước lên mặt đất vô cùng bằng phẳng, tinh thần có chút hoảng hốt, hai mắt ươn ướt.

Tô tiểu đệ trốn sau lưng của mẹ, dùng tay nắm lấy cái quần đường khố của nàng, mắt nhìn xung quanh rồi mới nhìn Bảo Nhi và con chó đen nhỏ.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Thạch Chí Kiên và Trân Huy Mẫn giúp mang hành lí lên lầu.

Đám người thuê nhà nam như Đặng Cửu Công cũng vội tiến lên giúp đỡ. Đây là hành động được cộng thêm điểm. Biết đâu chừng sẽ được giảm tiền thuê nhà thì sao?

Thạch Ngọc Phượng vất vả lắm mới bình tĩnh lại được.

Lúc này Tô Ấu Vi cùng với mẹ đến chào hỏi Thạch Ngọc Phượng.

"Xin chào, ta, ta là mẹ của Tô Ấu Vi, cảm ơn ngươi." Tô mụ mụ không biết nên nói cái gì, chỉ biết nắm tay của Thạch Ngọc Phượng mà nói lời cảm ơn.

Thạch Ngọc Phượng cũng không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì.

Ngược lại Bảo Nhi chủ động tiến lên chào hỏi Tô tiểu đệ: "Ngươi tên gì? Ta tên Khương Mỹ Bảo."

"Ta tên Tô tiểu đệ." Tô tiểu đệ rụt re đáp. Cậu bé cảm thấy có chút tự ti mặc cảm trước mặt Bảo Nhi.

"Tô tiểu đệ à? Bây giờ chúng ta làm quen với nhau, có thể làm bạn của nhau."

"Làm bạn?”

"Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn?"

"Không, ta muốn chu Tô tiểu đệ vội vàng khoát tay, sợ Bảo Nhi đổi ý.

Cậu bé vẫn luôn sống trên biển, bạn bè cũng chỉ là những đứa bé đen thui, nào thấy được mỹ nữ phấn điêu ngọc trác như Bảo Nhi chứ.

"Chúng ta là bạn, ta mời ngươi ăn kẹo." Bảo Nhi móc ra một viên kẹo đưa cho Tô tiểu đệ.

Tô tiểu đệ rụt rè tiếp nhận, khó tin vào ánh mắt của mình, mãi cho đến khi viên kẹo nằm trong tay cậu, cậu mới tin đây là thật chứ không phải nằm mơ.

"Ngươi thử đi, ngọt lắm."

Tô tiểu đệ lột viên kẹo ra nhét vào trong miệng, cũng không dám nhai, chỉ dùng nước bọt thấm ướt rồi chậm rãi nhấm nháp.

"Ngọt." Tô tiểu đệ mỉm cười nói với Bảo Nhi.

Gâu gâu gâu! Con chó đen bên cạnh Bảo Nhi sủa to, giống như đang nhắc nhở Bảo Nhi còn chưa giới thiệu nó.

"Đúng rồi, nó tên Tiểu Hắc." Bảo Nhi ngồi xổm xuống, dùng tay xoa đầu con chó đen nhỏ: "Nào, ngươi cũng sờ đầu nó đi."

"Ta có thể chứ?" "Đương nhiên là được. Nó không cắn đâu."

Thế là Tô tiểu đệ lấy hết can đảm đưa tay sờ đầu Tiểu Hắc.

Con chó đen nhỏ lại sủa gâu gâu với cậu hai tiếng.

"Ngươi thấy không, nó cũng đang chào hỏi ngươi đấy."

Lúc này, những đứa bé khác dưới lầu cũng vây quanh, tò mò nhìn Tô tiểu đệ làn da ngăm đen, chân trần, hoàn toàn không giống với bọn hắn.

Bảo Nhi là đại tỷ của khu này, trực tiếp ra lệnh cho những đứa bé khác: "Hắn là Tô tiểu đệ, sau này cũng là bạn của ta. Các ngươi làm quen với hắn đi."
Bình Luận (0)
Comment