Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 735 - Chương 735: Giả Heo Ăn Thịt Hổ

Chương 735: Giả heo ăn thịt hổ Chương 735: Giả heo ăn thịt hổChương 735: Giả heo ăn thịt hổ

Chương 735: Giả heo ăn thịt hổ

Đại tỷ lên tiếng, làm sao không dám nghe theo?

Những đứa trẻ bước lên phía trước, tự giới thiệu mình.

Xin chào, ta tên Trương Nhị Mao."

"Ta tên Tiểu Ô Quy."

"Ta tên Đản Đản."

Tụi nhỏ đều không có tâm cơ, tất cả rất hôn nhiên ngây thơ.

Đối với bọn nhỏ mà nói, thêm bạn thì thêm vui.

Nhưng đối với Thạch Ngọc Phượng mà nói, nàng không phải trẻ con, đương nhiên không đạt đến cảnh giới "tâm vô tạp niệm" được.

Thạch Ngọc Phượng nhìn Tô mụ mụ mang những món đồ rách rưới lên lầu, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Lúc này, Tô mụ mụ bước đến, có chút ngượng ngùng nói: "Thạch tiểu thư, ta biết chúng ta chuyển đến sẽ gây thêm phiền phức cho ngươi. Ngoài ra ta nghe nói ở lại đây cần phải trả tiền thuê nhà."

Thạch Ngọc Phượng nhìn chung quanh. Đám người Đặng Cửu Công, Trương A Liên đang ném ánh mắt tranh công đến nàng. Không cần phải nói, những lời này là do bọn hắn nói.

"Nhưng ta không biết phải trả bao nhiêu nữa. Khi Ấu Vi đi làm có gửi chúng ta những thứ này, ngươi xem đi, có đủ hay không?" Tô mu mụ rụt re lấy một cái khăn tay ra, mở khăn tay, bên trong là một xấp hối phiếu.

Thạch Ngọc Phượng nhìn thoáng qua, khe giật mình. Nàng thấy xấp hối phiéu có giá trị khoảng một trăm nghìn.

"Không thể nào?"

Thạch Ngọc Phượng mở to mắt nhìn Tô mụ mụ, hoài nghi không biết nàng có phải giả heo ăn thịt hổ hay không?

Thạch Ngọc Phượng làm sao biết, Tô Ấu Vi làm công cho Thạch Chí Kiên, tiền lương khi bắt đầu làm cho nhà máy mì là ba trăm, dựa vào sửa chữa máy móc tăng lên một nghìn ba, rồi làm thư ký cho Thạch Chí Kiên, tiền lương tăng lên ba nghìn ba. Về sau, nàng học thêm quản lý tài chính kế toán, làm tổng thanh tra tài chính của công ty bất động sản Thần Thoại, tiền lương lên thẳng năm nghìn.

Từ lúc đi làm cho đến bây giờ, Tô Ấu Vi chưa tiêu một đồng tiền hoang phí nào, chủ yếu là nàng không biết dùng làm cái gì. Mỗi lần nhận lương, nàng luôn đổi thành hối phiếu rồi gửi về nhà.

Cộng thêm Thạch Chí Kiên chia hoa hồng, phúc lợi, tiên thưởng này nọ, bất giác nàng tiết kiệm được một trăm nghìn.

Mẹ của Tô Ấu Vi không có kiến thức văn hóa, hoàn toàn không biết hối phiếu là gì, chỉ biết những thứ này lên bờ có thể đổi thành tiền.

Người sống trên biển rất giản dị, cả đời ăn uống chỉ phí đều trên biển, trên cơ bản không có dùng đến tiền.

Cho nên, Tô mụ mụ không biết mình là một tiểu phú bà có đến một trăm nghìn. Thạch Ngọc Phượng nhìn một xấp hối phiếu, trong lòng suy nghĩ bấy nhiêu cũng đủ mua nửa cái nhà của nàng rồi. Nàng lại nhìn Tô mụ mụ, nhìn sao cũng không giống như đang giả ngu.

"Chẳng lẽ nàng thật sự không biết những thứ này là bao nhiêu tiền?" Lần đầu tiên Thạch Ngọc Phượng gặp kẻ còn ngu hơn cả mình.

Mang theo nghi ngờ, Thạch Ngọc Phượng thử thăm dò Tô mụ mụ. Đáp án rõ ràng, nàng thật sự không biết.

Thạch Ngọc Phượng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ biết bảo Tô mụ mụ cất hối phiếu lại, còn giải thích những thứ này quý vô cùng, ngàn vạn lần không được tùy tiện lấy ra, thậm chí còn dạy cho Tô mụ mụ cách quản lý tài sản, có thể mang số tiền này đầu tư vào cái gì.

Thạch Ngọc Phượng là loại người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ.

Miệng thì chửi rủa không tha người nhưng lại dễ mềm lòng, cũng cực kỳ dễ đồng tình với người khác.

Nghĩ đến việc Tô mụ mụ sống hơn nửa đời người cùng với con cái trên biển, ngay cả tivi, máy giặt cũng chưa bao giờ thấy qua, thậm chí ngay cả dép cũng không bao giờ mang, cuộc sống còn khó khăn hơn cả Thạch Ngọc Phượng trước kia, trong lòng Thạch Ngọc Phượng cảm thấy thổn thức, cho rằng mình nên có trách nhiệm chăm sóc người chị em này.

Tô Ấu Vi vốn đang lo lắng Thạch Ngọc Phượng sẽ khinh thường mẹ của nàng. Lúc này nàng thấy hai người cười nói với nhau, không khỏi thở phào một hơi.

Nàng nhìn sang bên kia, Tô tiểu đệ và đám nhóc con Bảo Nhi đang chơi trò bịt mắt trốn tìm.

Tô tiểu đệ bị che mắt, đang đưa tay sờ soạng: "Các ngươi nấp kỹ chưa? Ta bắt đầu đây."

Con chó đen nhỏ chạy theo sau đuôi cậu bé, sủa gâu gâu.

Dưới lâu, một đám hàng xóm nhiều chuyện Đặng Cửu Công, Trương A Liên đang lắm mồm, đoán xem một tháng Tô Ấu Vi phải trả bao nhiêu tiền thuê nhà, nhiều hơn hay ít hơn bọn hắn, rồi lại đoán quan hệ giữa Thạch Chí Kiên và Tô Au Vi, có phải vợ nhỏ của Thạch Chí Kiên hay không? Nữ nhân người Dan chỉ có thể làm vợ lẽ của người ta mà thôi.

Phòng của Nhiếp Vịnh Đàn không lớn, thu dọn lại rất sạch sẽ. Bàn trang điểm, giường vẫn còn, cũng chưa dọn đi.

Tô mụ mụ hài lòng ghê gớm, dùng tay sờ chiếc giường lớn mềm mại, chỉ cảm thấy không khác gì miếng bông, tốt hơn nhiều so với tấm gỗ cứng mà nàng ngủ trên biển.

Nàng nhìn bàn trang điểm. Nó được trạm trỗ long phượng, cực kỳ tinh xảo khiến cho nàng không ng dùng tay chạm vào.

"Chúng ta có thể sử dụng những thứ này sao?" Tô mu mu nghi ngờ không biết những thứ này có phải cho mình hay không, có thể đụng vào hay không.

"Em gái, ngươi cứ việc dùng. Đây là đồ dùng nha đầu Vịnh Đàn để lại. Nàng không cần đến đâu. Ban đầu ta định vứt chúng đi, vừa lúc các ngươi đến thì để lại dùng." Thạch Ngọc Phượng võ ngực, lớn tiếng nói.

"Đồ tốt như vậy, sao có thể vứt đi chứ?" Tô mụ mụ vội nắm chặt tay của Thạch Ngọc Phượng, nước mắt rơi xuống: "Ngọc Phượng tỷ, ngươi tốt với ta quá."

Lòng hư vinh của Thạch Ngọc Phượng được thỏa mãn đầy đủ: "Chuyện nhỏ. Sau này có ta bảo vệ cho ngươi, không ai ở căn nhà này dám ăn hiếp ngươi đâu." "Sau này ngươi chính là chị của ta." Tô mu mu kích động nói.
Bình Luận (0)
Comment