Chuong 737: Thien menh phuc tinh
Chuong 737: Thien menh phuc tinhChuong 737: Thien menh phuc tinh
Chuong 737: Thien menh phuc tinh
Thạch Chí Kiên là người từng trải. Hắn nhìn nhận mọi ngành nghề một cách rõ ràng và thấu đáo nên mỗi lời hắn nói đều đáng để suy ngẫm và cân nhắc nhiều lần.
Ví dụ, trong ngành điện ảnh, Thạch Chí Kiên đề xuất khái niệm "chế độ minh tinh'.
Nói cụ thể hơn, đó là nuôi dưỡng những ngôi sao lớn của Hồng Kông, mở đường cho những ngôi sao có tác phẩm quy mô lớn trả lương cao, sau đó bán phim sang các thị trường khác sau khi các ngôi sao trở nên nổi tiếng và thu tiền lãi.
Sự trỗi dậy của Hồng Kông trong tương lai sẽ phần lớn được hưởng lợi từ chế độ minh tinh, dẫn đến sự xuất hiện của nhiều ngôi sao nổi tiếng như Lý Tiểu Long, Thành Long, Lý Liên Kiệt, Châu Tinh Trì...
Tất nhiên, chế độ minh tinh về sau cũng đã hạn chế sự phát triển của phim Hồng Kông, trong nhiêu trường hợp. Lương đóng phim của các ngôi sao lớn chiếm hơn một nửa chỉ phí sản xuất, khiến việc sản xuất phim ngày càng trở nên khó khăn.
Về bất động sản, Thạch Chí Kiên đề xuất hướng bán theo mô hình "thế chấp" và "ngoài quy hoạch".
Thời đại này, tuy "bán nhà hoa" đã xuất hiện, nhưng vẫn chưa hình thành khái niệm tiếp thị hoàn chỉnh. Nhiều ngân hàng cũng không hỗ trợ thế chấp cho người nghèo mua nhà.
Hiện tại, Thạch Chí Kiên đang có ý định hợp tác với ngân hàng Viễn Đông của Khâu Đức Vượng, còn có ngân hàng Sang Hưng của Liễu Lôi Văn để tham gia thế chấp bất động sản. Đây có thể coi là bài học quý giá cho Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu.
Cuối cùng, khi nói vê ngành thực phẩm, Thạch Chí Kiên chỉ đề xuất một chính sách đa mục đích: "Duy trì nhãn hiệu cũ và phát triển sản phẩm mới."
Ngáp!
Khi đám người Lưu Giám Hùng, Belletti, còn có Đại lão đại đang chăm chú ghi chép, một âm thanh không hài hòa xuất hiện trong phòng họp.
Mọi người nhìn sang, vừa lúc Đới Phượng Ny đang há to miệng để ngáp.
Cũng không biết có phải tối hôm qua thức khuya để đọc tiểu thuyết hay không, mắt Đới tiểu thư đỏ ngầu. Lúc này thấy mọi người nhìn mình, nàng lúng túng che miệng, chậm rãi cúi thấp đầu.
Thạch Chí Kiên trừng nàng một cái, tiếp tục họp.
Không đợi hắn nói thêm hai câu, tiếng chuông bạc chuông bạc trên mắt cá chân của Đới Phượng Ny lại vang lên.
Mọi người lại nhìn sang lần nữa, thấy Đới Phượng Ny đã lén cởi giày cao gót dưới gầm bàn. Lúc này, đôi chân ngọc mịn màng và thanh tú bắt chéo, miệng cắn nắp bút, một tay cầm bút viết gì vào tờ giấy, gương mặt nở nụ cười đắc ý.
Đới Phượng Ny không phát hiện mọi người đang nhìn nàng, vẫn cầm bút vẽ manga Nhật.
Nhân vật phản diện trong manga có một đôi tai lừa, nhe ra hai chiếc răng cửa, khuôn mặt rất khốn khổ, hoặc bị dao chặt, bị bỏng hoặc bị chó cắn.
Bên cạnh tờ giấy có viết: 'Lịch sử đẫm máu của tên khốn Thạch Chí Kiên." Ngoài ra còn có một số tiếng Nhật dùng để chú giải.
"Để ta vẽ lại một bức tranh nhỏ bị lừa đá, xem lần này ngươi có sống sót hay không." Đới Phượng Ny hạ bút như có thần, chẳng mấy chốc đã vẽ ra một con lừa. Khi nàng đang vẽ tiểu nhân bị con lừa đá, một bàn tay xuất hiện gõ vào tờ giấy hai lần: "Rất thú vị, đúng không?”
"Đương nhiên là thú vị rồi. Tên khốn Thạch Chí Kiên sẽ bị con lừa của ta đá chết." Đới Phượng Ny vừa dứt lời, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ø?" Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thạch Chí Kiên đang nheo mắt mỉm cười nhìn nàng.
Đới Phượng Ny đang định giấu tờ giấy đi nhưng Thạch Chí Kiên đã giật lấy.
Những người trong phòng họp nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Thạch Chí Kiên nhìn tờ giấy rồi phất tay với những người khác: "Tan họp."
Mọi người đứng dậy, bắt đầu rời khỏi phòng họp.
Đới Phượng Ny vội mang giày, giả bộ chuyện gì cũng không xảy ra, cầm quyển sổ vào lòng muốn chuồn đi.
"Ngươi ở lại." Thạch Chí Kiên nhìn nàng, nói.
Đới Phượng Ny quay người lại, ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên một chút: "Lam cái gì?"
Thạch Chí Kiên chỉ vào chỗ ngồi: "Ngồi xuống đi."
"Ngươi ra lệnh cho ta à? Ta không ngồi đấy." Đới Phượng Ny mạnh miệng nói.
Thạch Chí Kiên trừng nàng một cái, Đới Phượng Ny lập tức sợ hãi: "Nhưng vừa lúc chân của ta hơi mỏi, ngồi nghỉ một chút cũng được."
Thạch Chí Kiên đưa tờ giấy đến trước mặt Đới Phượng Ny: "Đây là ngươi vẽ?"
Đới Phượng Ny nói: "Đúng thì sao? Bổn tiểu thư nhìn thấy ngươi là cảm thấy khó chịu."
Thạch Chí Kiên lại cười: "Vẽ không tệ. Ngươi có hứng thú đến Nhật Bản với ta một chuyến không?”
"Cái gì? Tại sao ta lại phải đi theo ngươi?"
"Đi bàn chuyện làm ăn. Vừa lúc ta thiếu thông dịch viên."
"Tại sao ngươi biết ta biết tiếng Nhật?" Đới Phượng Ny ngơ ngác, lập tức hiểu ra: "Ta không đi, ngươi làm gì được ta?"
Thạch Chí Kiên lấy ra chiêu át chủ bài: "Cổ Long. Tối nay ta dẫn ngươi đi gặp hắn, có muốn không?"
"Cái gì?" Đới Phượng Ny đứng bật dậy: "Ngươi nói thật không? Ngươi dẫn ta đi gặp thần tượng của ta?"
"Đương nhiên là thật." Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: "Nếu ngươi đồng ý theo ta đến Nhật làm thông dịch viên cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp Cổ Long."
Ánh mắt Đới Phượng Ny chuyển động, không rõ Thạch Chí Kiên đang chơi trò gì.
Chẳng lẽ ngươi thèm nhỏ dãi sắc đẹp kinh người của bổn tiểu thư?
Thèm nhỏ dãi cái quỷ!
Sở dĩ Thạch Chí Kiên dẫn nàng đến Nhật Bản, mục đích rất đơn giản, chính là muốn gỡ cái bom hẹn giờ này ra, tránh cho công ty vướng tay vướng chân.
"Được, thành giao." Đới Phượng Ny đưa tay ra: "Ngươi dẫn ta đi gặp Cổ Long, ta cùng ngươi đến Nhật Bản."