Chương 745: Còn đáng sợ hơn cả tên điên
Chương 745: Còn đáng sợ hơn cả tên điênChương 745: Còn đáng sợ hơn cả tên điên
Chương 745: Còn đáng sợ hơn cả tên điên
Thời gian trôi qua bảy tám phút.
Không thấy có bất kỳ động tĩnh nào.
Cổ Long, Đới Phượng Ny, còn có Trịnh Thiệu Thu, Triệu Á Chi không muốn tiếp tục bị "dày vò" như thế nữa. Cổ Long lập tức nói: "Chi bằng chúng ta đi thôi. Có vẻ như đám người đó không đến nữa."
"Đúng vậy, buôn ngủ quá." Đới Phượng Ny duỗi cánh tay ngáp một cái.
Thạch Chí Kiên đặt tách trà trong tay xuống, đang định lên tiếng, chỉ thấy ba chiếc xe jeep quân sự từ bãi biển lao tới, một chiếc còn lạng lách, cuốn lên từng đợt cát trên trời rồi dừng lại trước quầy bán đồ ăn.
Rầm ram.
Một nhóm người to lớn nhảy ra khỏi ba chiếc xe jeep. Người nào cũng cầm dao và gậy bóng chày bao vây quán ăn lại.
Người cầm đầu chính là người đã bị Thạch Chí Kiên đánh bể đầu, bị Đới Phượng Ny chọc mù mắt trước đó, Đao Ba Cường.
"Hồng Hưng làm việc, người nào sợ chết thì tránh sang một bên." Đao Ba Cường hung thần ác sát phun nước bọt xuống đất, tay vác mã tấu, vô cùng phách lối.
"Vừa nãy là thằng chó nào đánh bể đầu của ta? Mau ra đây nhận lấy cái chết đi."
Lúc này quán ăn đã loạn thành một bầy. Tô Ấu Vi vô cùng lo sợ. Nàng chỉ là một tiểu nữ hài mơ mộng làm minh tinh, có khi nào gặp qua mấy chuyện như vay chứ. Nàng nắm chặt cánh tay của Trịnh Thiệu Thu, nói: "Chúng ta nên làm sao đây? Có cần báo cảnh sát hay không?"
Những vị khách khác đều núp ở chỗ ngồi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thạch Chí Kiên.
Rất nhiều người hiển nhiên đều hy vọng Thạch Chí Kiên mau chóng đứng ra. Ai làm nấy chịu, đừng liên lụy đến bọn hắn.
Ông chủ quán ăn thở dài nói: "Tiên sinh, ta đã nói rồi, đám người đó không thể gây chuyện. Bọn chúng sẽ lật tung quán ăn của ta mất. Thậm chí còn chết người đấy."
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Đao Ba Cường không tính là cái gì nhưng lão đại Phiên Thự Xương sau lưng hắn lại là một tên tâm ngoan thủ lạt. Những quán ăn của chúng ta đều thuộc quyên quản lý của hắn. Mỗi tháng phải nộp phí bảo kê theo thời gian cố định. Nếu nộp thiếu một xu, tất cả sẽ bị phá quán."
"Cái này còn chưa tính. Nghe nói hiện tại Phiên Thự Xương còn có quan hệ rất tốt với thanh tra khu Loan Tử Trân Tế Cửu. Ngày lễ tết đều đến tặng quà cho thanh tra Trân. Dưới sự che chở của thanh tra Trần, chẳng những Phiên Thự Xương quét sạch những băng nhóm khác, mà còn hợp nhất không ít lưu manh, nhất là bọn hắn đã kết nạp một cuồng nhân tên Phan Tuấn."
"Phan Tuấn là một tên điên đến từ Mã Lai, xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Hắn ra tay rất ác độc, giúp Phiên Thự Xương đoạt được không ít địa bàn. Ừm, gã kia là Phan Tuấn đấy."
Mọi người theo hướng ông chủ quán chỉ, chỉ thấy một nam nhân dáng người gầy gò đang đứng dựa lưng vào chiếc xe jeep đằng trước. Lúc này, hắn đang hút thuốc. Thấy mọi người nhìn mình, hắn khẽ ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt sài lang.
"Các ngươi cẩn thận một chút, đừng nhìn lung tung." Ông chủ quán vội nhắc nhở: "Tên Phan Tuấn đó khi đánh nhau, đầu óc có bệnh, thường xuyên nổi điên. Có lần đánh nhau, hắn cắn luôn lỗ tai của người ta.
", thật sao?”
"Còn đáng sợ hơn cả tên điên."
Mọi người lạnh cả tim.
Lại có khách thúc giục Thạch Chí Kiên: “Anh bạn này, sự việc là do ngươi gây ra, dám làm dám chịu. Ngươi qua đó nói lời xin lỗi đi. Nói không chừng còn có thể cứu được."
"Đúng vậy, chúng ta vô tội mà. Chuyện là do ngươi gây ra, đừng nên liên lụy chúng ta Những người khác cũng lên tiếng.
Những người này tất cả đều nhát gan sợ phiền phức, không nghĩ đến đến chợ đêm ăn một bữa cơm lại gặp phải chuyện này. Bây giờ chỉ cân Thạch Chí Kiên đứng ra giải quyết. Thạch Chí Kiên sống hay chết, bọn hắn không quản được nhiều như vậy.
Thạch Chí Kiên hiểu rõ tâm lý của bọn hắn, nhưng hắn không nói toạc ra.
Bản chất con người vốn là ích kỷ. Việc mọi người tự chăm sóc bản thân khi thảm họa xảy ra là lẽ thường tình.
Đới Phượng Ny không nhịn được nữa, cảm giác những người này giống như những kẻ ngu xuẩn trong tiểu thuyết võ hiệp, gặp chuyện lập tức đẩy đại hiệp ra ngăn cản mũi tên, chẳng có chút gan dạ nào cả.
"Đám khốn kiếp các ngươi, các ngươi nói đủ chưa? Mẹ kiếp, chỉ mấy tên lưu manh cỏn con đã dọa các ngươi tè ra quân. Đúng là mất mặt."
Đới Phượng Ny nói xong, một chân giẫm lên ghế, hùng hồn nói: "Họ Thạch kia, mặc dù ta nhìn ngươi không vừa mắt, nhưng lần này bổn tiểu thư phá lệ đứng cùng một chỗ với ngươi."
Đầu To Cổ Long lúc này cũng đưa lên, quơ hai chai bia trên bàn giống như đôi búa đồng, thoải mái cười nói: "Đánh nhau à? Cho đến bây giờ ta chưa từng sợ qua."
Trịnh Thiệu Thu và Triệu Á Chi nhìn nhau, mở to mắt, trong lòng tự chủ. Chẳng lẽ đánh nhau thật sao?
Đối mặt với kẻ địch kêu gào, còn có Đới Phượng Ny và Cổ Long trợ uy, Thạch Chí Kiên chỉ mỉm cười.
Hắn đứng lên, bước về phía đám người Đao Ba Cường.