Chương 746: Khí thế
Chương 746: Khí thếChương 746: Khí thế
Chương 746: Khí thế
"Này, ngươi muốn chết sao?" Đới Phượng Ny nắm lấy tay của hắn, gương mặt hiện lên sự lo lắng: "Làm sao một mình ngươi có thể đối phó bọn hắn được? Ngươi nhìn cho kỹ, bọn hắn có dao đấy."
Thạch Chí Kiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Đới Phượng Ny: "Ngươi đang quan tâm ta đấy à?"
"Có quỷ mới quan tâm ngươi. Ta sợ ngươi bị người ta chém chết, cuối cùng liên lụy đến ta."
"Yên tâm đi, cuối cùng ai chết còn chưa nhất định." Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với nàng, sau đó hắn tiếp tục bước đến chỗ của Đao Ba Cường.
Đới Phượng Ny ở đẳng sau hô: "Có cần ta báo cảnh sát cho ngươi không? Hay là gọi xe cứu thương? Còn không thì gọi xe tang? Mẹ kiếp, ngươi nói một câu đi."
Thạch Chí Kiên giống như không nghe thấy, từng bước một bước về phía Đao Ba Cường.
"Đi chết đi, thằng chó. Ta mặc kệ ngươi." Đới Phượng Ny dậm chân, hung hăng nói.
Cổ Long nắm chặt hai cái chai, cắn răng nghiến lợi căn dặn Trịnh Thiệu Thu và Tô Au Vi: "Lấy vũ khí, có thể đánh bất cứ lúc nào."
Nơi này có vũ khí gì chứ?
Trịnh Thiệu Thu vội cầm một que xiên.
Triệu Á Chi thì cầm cái đồ khui cong đầu.
Trịnh Thiệu Thu nhỏ giọng nói với Triệu Á Chỉ: "Ta thấy ngươi làm người không tệ. Đợi lát nữa đánh nhau, ta mở đường máu cho ngươi, ngươi chạy đi báo cảnh sát nhé."
Triệu Á Chi cảm động hỏi: "Vậy còn ngươi?"
"Ta sẽ chiến đấu cùng một chỗ với Thạch tiên sinh."
"Ngươi thật sự dũng cảm."
"Khách sáo rồi."
Trịnh Thiệu Thu nắm chặt que xiên, cau mày nói: "Mẹ kiếp, đây là bị ép buộc mà...
Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt Đao Ba Cường, liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Thế nào, tiểu tử, chẳng lẽ ngươi còn không phục?" Đầu Đao Ba Cường quấn băng vải, con mắt bầm đen, dáng vẻ muốn buồn cười bao nhiêu có bấy nhiêu. Lúc này, hắn cầm mã tấu trong tay, diễu võ giương oai, vô cùng đắc ý.
Thạch Chí Kiên cười nói: Đao Ba Cường đúng không? Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.' Nói xong, Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào đối phương.
Đao Ba Cường không tự chủ được bị ánh mắt của Thạch Chí Kiên dọa sợ, chỉ cảm thấy ánh mắt này sắc bén như dao, không khỏi lùi lại một bước.
Trên thực tế, đây là khí thế của kẻ bê trên mà Thạch Chí Kiên tích lũy được.
Thử nghĩ, bình thường hắn hay cùng với đám người Lôi Lạc, Hào cà thọt trò chuyện vui vẻ. Chỉ một câu thôi là có thể khiến cho một băng đảng không lớn không nhỏ sụp đổ, huống chỉ chỉ là một tên lưu manh nhãi nhép Đao Ba Cường?
"Tuấn ca, thằng chó này đánh ta." Đao Ba Cường ngoài mạnh trong yếu, vội gọi Phan Tuấn đến hỗ trợ. Phan Tuấn từ xa nhìn tới. Ban đầu hắn không muốn ra tay. Từ lúc đi theo Phiên Thự Xương, tay của hắn đã dính không ít máu. Trong khoảng thời gian này, hắn luôn gặp ác mộng. Hắn giống như trở lại chiến trường, khắp nơi đều là khói lửa tràn ngập, còn có người mặc quân áo lính ngoại xâm.
Thật không ngờ Đao Ba Cường lại sợ như vậy. Phan Tuấn đành phải phun điếu thuốc trong miệng ra, bước về phía Thạch Chí Kiên.
Người chưa đến nhưng sát khí đã ập tới.
Mày Thạch Chí Kiên hơi cau lại, quan sát Phan Tuấn: "Người Mã Lai à?"
"Ngươi đừng quan tâm ta đến từ đâu. Bây giờ ta cho ngươi hai con đường để lựa chọn. Một, châm trà xin lỗi Đao Ba Cường, bỏ ra thêm chút tiên thuốc men. Hai, tay nào của ngươi đánh hắn thì để lại tay đó."
Giọng điệu của Phan Tuấn lạnh lẽo, không mang theo chút tình cảm nào.
"Xin lỗi thì được, nhưng tiền thuốc men thì..." Thạch Chí Kiên móc một điếu thuốc bỏ lên miệng, nheo mắt nhìn Đao Ba Cường: "Nhưng không biết các ngươi muốn bao nhiêu?"
"Ngươi còn dám hút thuốc?" Đao Ba Cường y vào đẳng sau có Phan Tuấn làm chỗ dựa, một tay đánh rơi điếu thuốc trên miệng Thạch Chí Kiên.
Ánh mắt Thạch Chí Kiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Đao Ba Cường một chút.
Đao Ba Cường giật mình, nheo mắt nói: "Sao, ngươi muốn cắn ta à? Ngươi và ả nương môn kia đánh ta. Một người đánh vào đầu ta, một người chọc mắt của ta. Thương thế như vậy ít nhất cũng phải năm ngàn. Không, mười ngàn."
Đao Ba Cường thấy Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Ny ăn mặc sang trọng, giống như kẻ có tiên, muốn tống tiền một phen.
"Mười ngàn? Có phải hơi ít hay không? Thương thế của ngươi nhìn sao cũng phải hai ba chục ngàn mới được." Thạch Chí Kiên lấy bao thuốc ra. Điếu thuốc bị đánh rớt vừa nãy là điếu cuối cùng trong bao. Hắn dùng sức bóp dẹp bao thuốc lá rồi ném xuống đất, giọng điệu lạnh lùng.
"Ý của ngươi là gì?" Đám người Đao Ba Cường ngẩn người. Bọn hắn tống tiền đã quen, từ trước đến nay chỉ thấy kẻ cò kè mặc cả chứ chưa thấy người nào chủ động tăng giá.
Chỉ có Phan Tuấn là dường như cảm nhận được điều gì đó, âm thâm chuẩn bị kỹ càng.
Hắn là quân nhân, vô cùng nhạy cảm đối với nguy hiểm. Lúc này, trên người Thạch Chí Kiên tràn ngập một luồng khí tức nguy hiểm không nói ra được.