Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 749 - Chương 749: Hạn Cho Hắn Mười Phút

Chương 749: Hạn cho hắn mười phút Chương 749: Hạn cho hắn mười phútChương 749: Hạn cho hắn mười phút

Chuong 749: Han cho han muoi phut

Đám người Đao Ba Cường cũng nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, hô hấp trở nên gấp rút, ánh mắt lại càng căng thẳng.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Hắn rất lợi hại phải không? Hắn không phải chỉ là người bốc vác thôi sao? Ta còn quen với người kéo xe kéo là Tiếu Nha Kiên, Khổ Lực Cường, Ách Tử Thắng, đúng rồi, còn có Đầu To Thành Hòa Nhân nữa.”

Thạch Chí Kiên một hơi nói ra những cái tên khiến cho Phan Tuấn và đám người Đao Ba Cường phải run rẩy, giống như từ miệng của Thạch Chí Kiên phun ra những cái gai đâm thẳng vào lòng bọn hắn.

Đợi Thạch Chí Kiên nói xong tên của những người này, đám người Phan Tuấn gân như chết lặng vì khiếp sợ.

Nên biết rằng, những người này đều là cường nhân số một số hai của Hồng Hưng, là nguyên lão của Hồng Nghĩa Hải trước khi được đổi tên.

Ví dụ như Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường. Bây giờ bọn hắn đang quản lý vũ trường lớn nhất của Hùng ca, bên dưới là mấy trăm đàn em, là một trong thập đại đường chủ của Hồng Hưng.

Những người này chỉ cần tùy ý lấy ra một cái tên thôi là có thể khiến bến tàu Loan Tử rung chuyển ba lần.

"Trên cơ bản ta đều quen biết những người này. Ừm, nói chính xác bọn hắn đã từng kéo xe cho ta, nhưng cảm giác không dễ chịu chút nào. Bọn hắn chạy quá nhanh." Thạch Chí Kiên chậm rãi nói nhưng không biết mỗi một câu một chữ của hắn đều có thể giết người.

Để nguyên lão Hồng Hưng kéo xe cho hắn, còn lên án bọn hắn chạy quá nhanh, ngồi không thoải mái?

Ánh mắt Phan Tuấn đảo liên tục, lấy lại tinh thần, thăm dò Thạch Chí Kiên: "Ngươi thật sự quen biết với Hùng ca, còn có các đường chủ của chúng ta sao?"

"Đường chủ? Đám người Tiếu Nha Kiên trở thành đường chủ rồi sao? Ô, chúc mừng bọn hắn. Tất cả đều được thăng chức." Thạch Chí Kiên ngoài miệng nói chúc mừng nhưng gương mặt lại hiện lên sự khinh thường.

"Tuấn ca, đừng nghe hắn nói. Làm sao hắn có thể quen với nhiều người của chúng ta như vậy chứ? Nhất là long đầu Hùng ca của chúng ta. Đây là đại nhân vật uy phong lam lẫm, làm sao quen với thằng chó như hắn chứ?" Có người kêu lên.

"Đúng vậy, Tuấn ca. Ngươi đừng nghe tên khốn này nói hươu nói vượn. Bây giờ trên giang hồ có người nào mà chưa từng nghe qua uy danh của Hùng ca chứ? Tám chín phần là do hắn bịa ra để hù dọa chúng ta." Những người khác cũng phụ họa theo.

Phan Tuấn cũng có chút không tin, chủ yếu là tuổi của Thạch Chí Kiên còn quá trẻ, cùng lắm cũng chỉ hai mươi, nhìn không hề có hơi thở giang hồ trên người, làm sao quen biết với lão đại Hồng Hưng chứ?

Lúc này Đới Phượng Ny mới nhớ đến cái gì đó: "Đại Thanh Hùng" Chẳng phải là cái người đi cùng Hồ Tu Dũng à? Không thể nào, hắn là long đầu của Hồng Hưng?”

Đới Phượng Ny không thể tin được nhìn Thạch Chí Kiên.

Cổ Long không nhịn được nghi ngờ hỏi: "Cái gì Đại Thanh Hùng? Cái gì Hồ Tu Dũng? Băng nhóm các ngươi phức tạp thật." Đới Phượng Ny tranh thủ thời gian giải thích cho Cổ Long nghe.

Nghe xong, Cổ Long giật mình, bỗng nhiên dùng ánh mắt quái lạ nhìn Thạch Chí Kiên, biểu hiện tràn ngập chờ mong.

Trước mắt bao người, Thạch Chí Kiên móc ra một tấm danh thiếp kẹp giữa ngón tay, thái độ khinh thường búng một cái. Tấm danh thiếp rung lên.

"Bây giờ các ngươi gọi điện thoại gọi cho cái gì Hùng đấy, ta muốn gặp hắn. Hạn cho hắn mười phút đến đây. Nếu không..." Ánh mắt Thạch Chí Kiên sắc bén liếc một vòng: "Hậu quả tự chịu."

Den lúc này rồi mà ngươi vẫn còn giả bộ?”

Đao Ba Cường muốn tiến lên nhưng bị Phan Tuấn ngăn lại.

Phan Tuấn làm việc rất cẩn thận. Bằng không, hắn không còn sống trở về từ chiến trường.

Hắn đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp Thạch Chí Kiên đưa tới, giọng điệu lạnh như băng: "Là thật hay giả rất nhanh sẽ biết. Không ngại để hắn sống lâu thêm một lát nữa."

Sau đó, hắn cúi đầu nhìn tấm danh thiếp. Ba chữ Thạch Chí Kiên đập vào mắt.

Thoáng chốc, Phan Tuấn dường như nhớ lại điều gì đó, sắc mặt tái ngắt.

Cho dù năm đó hắn đánh trận, gặp những người hung hăng nhất hắn cũng chưa từng thay đổi sắc mặt. Lúc này hắn lại bị một tấm danh thiếp, nói chính xác là bị cái tên trên tấm danh thiếp chấn kinh.

Thạch Chí Kiên.

Ba chữ này quá quen thuộc.

Phan Tuấn cố gắng đè nén sự kinh ngạc và sợ hãi trong lòng, một lần nữa cẩn thận quan sát Thạch Chí Kiên roi mới đưa danh thiếp cho Đao Ba Cường: "Ngươi qua bên kia gọi điện thoại cho Hùng ca, nói có người bạn trên tấm danh thiếp này tìm hắn có chuyện."

Vừa rồi Đao Ba Cường thấy biểu hiện của Phan Tuấn không ổn, nhưng không đoán ra được đối phương đang suy nghĩ chuyện gì, hắn đành cầm lấy danh thiếp nhìn một chút.

Đao Ba Cường là lưu manh tầng dưới chót, làm sao biết được chuyện bên trên chứ. Hắn chỉ cảm thấy ba chữ Thạch Chí Kiên có chút lạ lãm, lập tức nói: "Từ đây đến chỗ điện thoại rất xa, nếu không..."
Bình Luận (0)
Comment