Chương 756: Chịu đòn nhận tội
Chương 756: Chịu đòn nhận tộiChương 756: Chịu đòn nhận tội
Chương 756: Chịu đòn nhận tội
Mặc dù Đại Lão Hắc chỉ thuộc hàng Tứ Cửu nhưng hắn cũng biết có thể khiến cho các vị đường chủ, còn có long đầu Đại Thanh Hùng quỳ xuống cùng một lúc, ngoại trừ Thạch tiên sinh một tay sáng lập Hồng Hưng thì không còn ai khác.
Thạch Chí Kiên hơi cảm thấy kinh ngạc. Hắn không ngờ người kéo xe cũng là người của Hồng Hưng. Vì thế có thể thấy được Hồng Hưng phát triển lớn mạnh đến cỡ nào.
Trên thực tế, từ khi Thạch Chí Kiên đổi Hồng Nghĩa Hải thành Hồng Hưng, Đại Thanh Hùng đã thừa thế kêu gọi thành viên gia nhập. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Hồng Nghĩa Hải từ năm ngàn thành viên lên đến hơn mười ngàn người.
Sự khuếch trương của Hồng Hưng không hề rời khỏi sự phát triển trong kinh doanh của Thạch Chí Kiên.
Đặc biệt với sự phát triển của các ngành kinh doanh lớn của Thần Thoại, rất nhiều người của Hồng Hưng đã dựa vào sản nghiệp của Thần Thoại để kiếm sống.
Ví dụ như làm bảo vệ cho nhà máy sản xuất mì tôm, làm công nhân cho nhà máy nước ngọt, bảo kê cho rạp chiếu phim, vũ trường, nhân viên của chuyển phát nhanh Thuận Phong, thủ kho ở thương hội AIibaba...
Sản nghiệp của Thạch Chí Kiên phát triển càng nhanh thì càng cần nhiều nhân lực. Những người dân nghèo cần tìm lương thực nuôi sống gia đình sẽ ngay lập tức lựa chọn Hồng Hưng.
Người không có học thức giống như Đại Lão Hắc, chỉ có chút sức lực, chỉ có thể dựa vào việc kéo xe kéo để kiếm ăn, hoặc khuân vác ở bến tàu.
Phần lớn những người này đều thuần phác thiện lương, không có dã tâm. Loại người giống như Phan Thự Xương, xuất thân từ tầng lớp nghèo khó, nhưng dã tâm rất lớn, muốn kiếm tiên nhanh không tiếc phá hư quy củ của Thạch Chí Kiên, bắt đầu tống tiền dân chúng, còn kinh doanh bài bạc hại người.
Thạch Chí Kiên kéo Đại Lão Hắc dậy, nhét tiền vào trong tay hắn: "Ngươi không cần quỳ xuống với ta đâu, bởi vì ngươi không làm sai. Ngươi dựa vào sức mạnh của mình để kiếm cơm. Tiền này là tiền trong sạch mà ngươi kiếm được. Còn bọn hắn, trước cứ để bọn hắn quỳ đi."
Đại Lão Hắc nhìn tiên trong tay rồi nghe lời của Thạch Chí Kiên nói, trong lòng không biết là tư vị gì nữa.
"Thạch tiên sinh, thật ra ta cũng có lỗi, ta cũng thiếu chút nữa không nhịn được." Đại Lão Hắc nói: "Lần trước lão đại Nhân Tự Tha của ta gọi ta đi giúp hắn bảo kê sòng bài, ta không có đi. Ta cảm thấy đánh bạc không có tốt. Ta biết mấy hàng xóm của ta cũng vì đánh bạc mà táng gia bại sản, phải bán con gái làm kỹ nữ.”
Câu nói của Đại Lão Hắc khiến cho ánh mắt của Thạch Chí Kiên lạnh lại, còn Nhân Tự Tha đang quỳ dưới đất kêu khổ liên tục.
Thạch Chí Kiên không ngờ Hồng Hưng đã bị sâu mọt ăn đến tận xương tủy. Không phải một mình Phan Thự Xương mà rất nhiều người đều dính vào những thứ không nên dính.
"Ngươi rất tốt." Thạch Chí Kiên vỗ vai Đại Lão Hắc: "Nếu ngươi cảm thấy kéo xe rất vất vả, ngươi đến nhà máy của Thần Thoại làm công đi. Nếu người ở đó không nhận ngươi, ngươi cứ nói là ta giới thiệu."
"Cảm ơn Thạch tiên sinh, thật sự rất cảm ơn ngươi." Đại Lão Hắc không ngừng cúi đầu nói lời cảm ơn Thạch Chí Kiên.
Bây giờ ai cũng biết nhà máy Thần Thoại rất khó xin vào làm, bởi vì tiền lương đãi ngộ tốt. Rất nhiêu người chen rách cả da đầu cũng không vào được. Nếu muốn vào làm, mọi người phải đi nịnh bợ những người như Nhân Tự Tha.
Đám người Nhân Tự Tha sẽ thu tiền giới thiệu trước khi sắp xếp ngươi vào nhà máy.
Thông thường tiền giới thiệu không phải một ngàn thì cũng tám trăm. Thật sự nhiều lắm, Đại Lão Hắc không đủ sức.
Thạch Chí Kiên đuổi Đại Lão Hắc đi, sau đó quay sang nhìn đám người Nhân Tự Tha: "Tiếp tục quỳ đi. Nếu các ngươi đứng dậy, đồng nghĩa với việc các ngươi tự nguyện rời khỏi Hồng Hưng."
Nói xong, Thạch Chí Kiên không thèm quay đầu lại, mang theo túi thức ăn lên lầu.
Long đầu Đại Thanh Hùng của Hồng Hưng, còn có các đại đường chủ đều nhìn nhau, không dám chống lại.
Những gì của bọn hắn hôm nay là của Hồng Hưng cho. Nếu bị trục xuất khỏi Hồng Hưng, không nói đến lập tức mất đi tất cả, nhửng kẻ thù mà lúc trước bọn hắn đắc tội cũng sẽ thừa cơ trả thù bọn hắn. ...
Thạch Chí Kiên bước lên lầu, gõ cửa. Tiểu mỹ nữ Tô Ấu Vi ra mở cửa, sắc mặt quái dị nhìn hắn.
Hiện tại, gia đình của Tô Ấu Vi đã dọn đến nhà của Thạch Chí Kiên.
Mặc dù Tô mụ mụ sống hơn nửa đời người trên biển nhưng nàng cũng là người thông minh. Khi Tô Ấu Vi bình thường không đi làm, nàng sẽ bảo con gái sang bên chỗ Thạch Ngọc Phượng nhiều hơn, giúp đỡ châm trà rót nước, nấu cơm gì đó.
Tô Au Vi không rõ vì sao nàng phải làm như vậy, nhưng mẹ dặn thì nàng nghe theo thôi.
Huống chi, người mà nàng phục vụ là chị ruột của Thạch Chí Kiên. Nàng chẳng những không từ chối mà còn cẩn thận hơn.
Thạch Chí Kiên thấy Tô Ấu Vi có chút không được tự nhiên, lập tức đưa túi thức ăn cho nàng: "Ta chưa ăn được bao nhiêu, ngươi đi hâm nóng lại giùm nhé."
Tô Ấu Vi khéo léo gật đầu, sau đó chỉ vào trong phòng.