Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 757 - Chương 757: Làm Người Phải Có Ranh Giới Cuối Cùng

Chương 757: Làm người phải có ranh giới cuối cùng Chương 757: Làm người phải có ranh giới cuối cùngChương 757: Làm người phải có ranh giới cuối cùng

Chương 757: Làm người phải có ranh giới cuối cùng

Sau khi Thạch Chí Kiên bước vào phòng, lúc này hắn mới hiểu vì sao Tô Au Vi lại nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị như vậy. Trên bàn là một cái vali màu đen, lúc này vali đang mở ra, bên trong là mấy chục xấp tiên mặt dày. Một cái vali này tối thiểu cũng phải ba triệu.

Thạch Ngọc Phượng đang ngồi trước bàn ăn, miệng ngậm điếu thuốc lá nữ nhưng chưa đốt, chỉ run rẩy nơi khóe miệng của nàng. Lúc này, nàng đang nhìn xấp tiền kia, ánh mắt tỏa sáng.

"Ngọc Phượng tỷ, Thạch tiên sinh về rồi." Tô Au Vi thấy Thạch Ngọc Phượng ngồi bất động trên ghế, vội lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Thạch Ngọc Phượng mới giật mình, chỉ vào số tiền trên bàn, nói: “A Kiên, ngươi có biết ở đây bao nhiêu tiên không?"

"Ba triệu. Thạch Chí Kiên rót cho mình một ly nước.

Thạch Ngọc Phượng gật đầu: "Ngươi nhìn rất chuẩn, đích thật là ba triệu. Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy nhiều tiền nhưng ta lại là lân đầu tiên. Ta phải đếm ba bốn lần mới đếm đúng."

Rõ ràng trong lời nói có hàm ý.

"A Kiên, bình thường chị của ngươi có đối xử tốt với ngươi không?”

"Rất tốt."

"Có câu nói này của ngươi là được." Thạch Ngọc Phượng móc diêm ra đốt điếu thuốc. Hút được vài ngụm, nàng lập tức ho khan.

"Con người mà, mặc kệ nghèo hèn hay giàu có thì số mạng đã được chú định. Trước kia ta không nỡ hút thuốc xịn, nhưng bây giờ ta lại có thể hút Bách Thọ Niên mấy chục đô la một gói."

"Chị, có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa."

Thạch Ngọc Phượng nhả ra một làn khói: "Ý của ta rất đơn giản. Ngươi nể mặt ta tha cho đám người Đại Thanh Hùng, rồi giao số tiền này cho ta làm ăn."

Thạch Chí Kiên đưa tay muốn đóng vali lại.

Thạch Ngọc Phượng vội đè tay hắn lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn Thạch Chí Kiên: "Cho ta một cơ hội đi. Ta muốn mua thêm nhiều rạp hát nữa. Đến lúc đó phát tài, ta sẽ trả lại cho ngươi."

Thạch Chí Kiên nhìn chị của mình, phun ra hai chữ: "Miễn bàn"...

"Ngươi nhẫn tâm như vậy thật sao?" Thạch Ngọc Phượng nắm lấy tay của Thạch Chí Kiên: 'Ta không phải nói ngươi nhẫn tâm không cho tiền ta làm ăn, ta chỉ nói ngươi nhẫn tâm bắt đám người Đại Thanh Hùng quỳ ở đó. Ngươi không thấy đau lòng sao?"

Thạch Chí Kiên xách vali bước đến chỗ hành lang, sau đó giơ tay ném xuống.

Từng xấp tiên mặt từ trong vali rơi ra, tạo thành một cơn mưa tiền.

Đám người Đặng Cửu Công, Trương A Liên thuê nhà đều mở to mắt. Người đi đường lại càng nhìn chằm chằm, nhưng mặc cho tiền rơi xuống đất cũng không ai dám nhặt.

"Các ngươi đưa cho ta số tiền này là có ý gì? Muốn mua chuộc ta à? Các ngươi cho rằng ta cũng tham tiên giống như các ngươi sao?" Thạch Chí Kiên đứng chắp tay, lớn tiếng quát. "Không sai, ta rất tham tiền, còn tham hơn bất cứ người nào đang quỳ ở đây. Nếu ta không tham, ta sẽ không mua nổi nhà, không mua nổi xe sang, lại càng không cần phải nói đến việc thay đổi Hồng Nghĩa Hải thành Hồng Hưng."

Dừng một chút, giọng điệu của Thạch Chí Kiên trở nên nghiêm khắc: "Nhưng quân tử ái tài thủ chỉ hữu đạo. Không phải ta đã từng dạy các ngươi câu nói này sao? Các ngươi là ai, chẳng lẽ các ngươi còn không biết rõ? Ngươi, Nhân Tự Tha. Trước kia ngươi làm nghề kéo xe kéo. Còn ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là người bốc vác. Các ngươi đều xuất thân từ người nghèo, có mấy ai là kẻ giàu có? Các ngươi đi theo ta là vì cái gì? Là vì kiếm cơm."

Người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.

Giọng điệu của Thạch Chí Kiên trở nên lạnh lùng: "Khi các ngươi còn nghèo, các ngươi phản kháng áp bách, lập chí muốn giúp người nghèo. Nhưng khi các ngươi giàu, các ngươi lại trở mặt đi áp bách người nghèo. Đồng thời các ngươi còn thu tiền ác hơn những kẻ trước kia. Các ngươi đã tự mình trở thành ác nhân trong miệng các ngươi lúc trước."

Đám người Đại Thanh Hùng quỳ trên mặt đất nghe Thạch Chí Kiên quát mắng. Tất cả đều hổ thẹn đến không còn mặt mũi.

Đúng vậy, bọn hắn đều là người nghèo.

Là lúc nào đã xảy ra vấn đề?

Đám người nghèo bọn hắn lắc mình một cái trở thành người giàu có, quên mất gốc rễ của mình, quên mất ranh giới làm người cuối cùng, bắt đầu áp bách những người nghèo khác.

Chẳng lẽ ma chú "vi phú bất nhân'* rất khó phá vỡ sao?

*Làm giàu thì không nhơn đức

Thạch Ngọc Phượng ở bên cạnh cũng hiểu ra.

Ban đầu nàng còn khinh thường, nhưng khi Thạch Chí Kiên nói tất cả đều là người nghèo, tại sao lại phải áp bách kẻ nghèo chứ, trong lòng của nàng run rẩy một chút.

Lần đầu tiên nàng nhìn lại những hành động gần đây của mình.

Trước kia, khi nàng còn ở Thạch Giáp Vĩ, mặc dù không có tiền nhưng sống rất vui vẻ.

Tất cả mọi người đều là người nghèo. Cho dù có ganh đua so sánh thì cũng chỉ đấu võ mồm với nhau.

Nhưng sau khi nàng dọn đến căn chung cư mini này, từ lúc nàng trở thành bà chủ rạp chiếu phim, làm quen với những người có tiền, việc ganh đua so sánh với nhau lập tức thay đổi. Deo vàng đeo bạc, làm tóc cũng phải ba trăm đô la Hồng Kông mới được.
Bình Luận (0)
Comment