Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 758 - Chương 758: Tiền Của Các Ngươi Quá Dơ Bẩn

Chương 758: Tiền của các ngươi quá dơ bẩn Chương 758: Tiền của các ngươi quá dơ bẩnChương 758: Tiền của các ngươi quá dơ bẩn

Chương 758: Tiền của các ngươi quá do bẩn

Để kiếm tiền nhiều hơn, nàng bắt đầu giao tiếp ngoài xã hội, bắt nhân viên rạp chiếu phim của mình tăng ca, bắt đầu trở thành nhà tư bản hút máu người.

Thạch Ngọc Phượng lắc đầu, cảm thấy gần đây nàng giống như bị trúng ma chưởng.

Khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên ném ba triệu xuống đất, trước đó số tiền như phát sáng trong mắt của nàng, nhưng lúc này chúng chỉ như những tờ giấy bình thường.

Trong khoảng thời gian này, ta được cái gì, ta mất cái gì?

Thạch Ngọc Phượng để tay lên ngực tự hỏi.

Thạch Chí Kiên làm sao biết trong lúc hắn dạy cho đám người Đại Thanh Hùng một bài học, Thạch Ngọc Phượng ở đẳng sau giống như được khai khiếu, phát ra cảm ngộ nhân sinh.

Đối với đám người Hồng Hưng đang quỳ dưới đất, Thạch Chí Kiên quả nhiên đau lòng nhức óc.

"Tiền của các ngươi, ta không cần, bởi vì nó quá do bẩn." Thạch Chí Kiên chỉ tiền rải đây trên mặt đất: "Đợi đến khi nào số tiên này sạch sẽ, các ngươi hãy đến đây gọi ta một tiếng Thạch tiên sinh."

Nói xong, Thạch Chí Kiên quay người định vào nhà.

Đám người Đại Thanh Hùng giật mình, vội quỳ xuống: "Kiên ca, ngươi muốn chúng ta một dao cắt đứt sao?"

Thạch Chí Kiên quay lại: "Cắt cái đầu ngươi đấy. Các ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ta sao có thể buông tay mặc kệ? Người khác chửi mắng các ngươi còn không phải gom vị đại gia ta vào chửi cùng một thể sao?"

Thạch Chí Kiên vừa nói vừa chỉ vào Đại Thanh Hùng: "Toàn bộ các ngươi cút đi làm việc cho ta. Trả lại tiền không nên thu. Thu chỗ nào trả chỗ đó. Nếu đối phương không cần, các ngươi phải quỳ xuống xin bọn hắn lấy."

"Các ngươi tuyệt đối đừng nhắc đến sòng bài, nhà chứa gì ở đây. Hồng Hưng chúng ta không bao giờ đụng đến những thứ đó. Chẳng lẽ không làm thì sẽ chết đói sao? Thiếu tiền thì cứ đến hỏi ta."Thạch Chí Kiên cả giận nói: "Là đại gia của các ngươi, nếu còn không nuôi sống được các ngươi, ta còn làm lão đại làm gì?”

Dừng một chút, Thạch Chí Kiên lại nói: "Lần này ta đến Nhật Bản sẽ mang thứ tốt ve nhà. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều điểm karaoke được dựng nên. Những người kéo xe, bốc vác, còn có canh cổng của các ngươi cứ thảy hết cho lão tử. Ta, Thạch Chí Kiên, sẽ lo cho cái bụng của bọn hắn."

Khi Thạch Chí Kiên nói ra câu này, vừa lúc mặt trời mọc lên. Ánh sáng chiếu vào người hắn, tăng thêm khí thế ngang tàng, khiến cho đám người Hồng Hưng bên dưới không nhịn được mà cảm thấy ngưỡng mộ.

Những người qua đường cũng bị khí thế này của Thạch Chí Kiên ảnh hưởng, không khỏi đưa mắt nhìn sang.

Tô Ấu Vi nhìn Thạch Chí Kiên lúc này, cảm thấy nam nhân tràn đầy mị lực.

Thạch Ngọc Phượng nhìn em trai, không khỏi thở dài, không biết sau này hắn còn khiến bao nhiêu thiếu nữ chết mê chết mệt nữa đây. ...

Đại Thanh Hùng dẫn thập đại đường chủ Hồng Hưng rời đi. Giống như Thạch Chí Kiên đã nói, số tiền này đa phần rất bẩn. Bọn hắn phải trả lại số tiền đó.

Thạch Chí Kiên đã mắng tỉnh bọn hắn.

Tất cả mọi người đều xuất thân người nghèo, cần chỉ phải giả lão sói vẫy đuôi?

Con người, cái gì cũng có thể quên.

Chỉ là không thể quên cội nguồn.

Người cái gì cũng có thể không có.

Nhưng không thể không có nguồn gốc.

Có thể tưởng tượng những tiểu thương ở bãi biển Loan Tử bị Phiên Thự Xương nghiền ép đã phản ứng như thế nào khi người của Hồng Hưng trả lại tiền cho bọn hắn.

Có thể thấy thái độ của những người công nhân bến tàu, người kéo xe kéo, còn có những người khó khăn khác bị Hồng Hưng áp bách khi khó khăn nhận được tiền đền bù như thế nào.

Lời nói của Thạch Chí Kiên vô cùng sắc bén, đối phương không muốn, người của Hồng Hưng phải quỳ xuống dập đầu xin đối phương nhận lấy.

Loại tình huống này có lẽ sẽ không xuất hiện nhưng có thể cam đoan một điều, lần này Hồng Hưng trả lại tiền bẩn rất thành công.

Cho dù một hai người không muốn cũng không ảnh hưởng đại cục.

Là đại gia của Hồng Hưng, Thạch Chí Kiên nắm mệnh mạch lớn nhất của Hồng Hưng trong tay. Nếu cần, Thạch Chí Kiên không ngại cắt đứt nó.....

Thạch Ngọc Phượng nhìn vào mắt Thạch Chí Kiên, điếu thuốc trên miệng run run theo tần suất nói chuyện: "Vì sao ngươi lại muốn đi Nhật Bản? Còn nữa, karaoke là cái thứ gì thế?"

"Đến Nhật Bản chính là để làm karaoke. Kiếm được rất nhiều tiền."

Thạch Chí Kiên vừa nói vừa cởi áo khoác ra, thay bộ quần áo sạch sẽ mà Tô Ấu Vi đưa tới: "Đến lúc đó có cần tính một phần cho ngươi không? Cho ngươi mở mấy điểm?”

"Ngươi có lòng tốt như vậy sao? Vừa rồi ngay cả ba triệu ngươi cũng không cho ta mượn." Thạch Chí Kiên làm bộ cả giận nói.

"Ngươi sẽ sớm biết suy nghĩ của mình là đúng hay sai."

Thạch Ngọc Phượng nghe xong, lập tức hớn hở: "Loi này là ngươi nói đấy, ta không có ép ngươi. Au Vi có thể làm chứng. Đến lúc đó, ngươi mở cho ta mấy điểm. Bây giờ ta quản lý có một rạp chiếu phim, tích lũy không đủ kinh nghiệm."
Bình Luận (0)
Comment