Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 762 - Chương 762: Trước Kia Ngươi Cũng Chỉ Là Một Thanh Củi Mục

Chương 762: Trước kia ngươi cũng chỉ là một thanh củi mục Chương 762: Trước kia ngươi cũng chỉ là một thanh củi mụcChương 762: Trước kia ngươi cũng chỉ là một thanh củi mục

Chương 762: Trước kia ngươi cũng chỉ là một thanh củi mục

Hai người ra bên ngoài.

Những người kia vừa nghe nói Thạch Chí Kiên muốn chọn luật sư đến Nhật Bản, tất cả đều đứng dậy, hận không thể để Thạch Chí Kiên chọn trúng mình.

Ánh mắt Thạch Chí Kiên sáng rực liếc nhìn một vòng, ánh mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi trúng Lương Hữu Tài.

So sánh với những luật sư khác thần thái sáng láng, chỉ có biểu hiện của Lương Hữu Tài là sa sút và thiếu sức sống.

Thạch Chí Kiên chỉ hắn: "Ngươi tên gì?"

Lương Hữu Tài ngẩn người. Hắn đang rầu rĩ không biết đời sống luật sư của mình sau này như thế nào. Sau khi lấy lại tinh thân, hắn mới biết Thạch Chí Kiên đang hỏi tên của mình.

'Lương Hữu Tài. Ta tên Lương Hữu Tài."

"Lương Hữu Tài, vậy mấy ngày tới ngươi có làm gì không? Ngươi có thời gian đi cùng ta đến Nhật một chuyến không?"

Lương Hữu Tài kinh hi đáp: "Có, ta có.' Hắn chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu trước Thạch Chí Kiên.

Gương mặt những người khác hiện lên sự ganh ty. Ôm chân Thạch tiên sinh còn không phát tài sao?

Hồ Tuấn Tài không thể tin được: "Thạch tiên sinh, ngươi có chọn sai hay không? Hắn là củi mục đấy."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia ngươi cũng là một thanh củi mục sao?"

Lời nói của Thạch Chí Kiên giống như cái gai đâm thật sâu vào trong lòng Hồ Tuấn Tài.

Hồ Tuấn Tài chỉ có thể cười ngượng: "Ngươi nói rất đúng, ha ha."

"Thạch tiên sinh, khi nào thì chúng ta xuất phát?" Lương Hữu Tài kích động nói.

Đối với hắn mà nói, đây tuyệt đối là cái bánh từ trên trời rơi xuống. Hắn vốn cho rằng lần này chết chắc, sẽ bị ông chủ tà ác Hồ Tuấn Tài nhắm vào, không ngờ ông trời có mắt, lại cho hắn cơ hội tốt như vậy?

Cái này gọi là gì?

Khổ tận cam lai.

Ngoài ra, Lương Hữu Tài nhớ lại sai lâm trước đó của mình, đối với người tuyệt đối không thể mắt chó coi thường. Hắn cũng là người làm công, không có lý do xem thường người khác.

"Đúng vậy, khi đi theo Thạch tiên sinh, ta nhất định phải thay đổi. Vì tiền đồ của mình, vì sự nghiệp của mình, ta nhất định phải hối cải để làm một con người mới."

Thạch Chí Kiên nhìn vẻ mặt kích động và căng thẳng của Lương Hữu Tài, nói: "Nếu không có vấn đề gì, ngày mai chúng ta bay. Ta sẽ cho người thông báo thời gian cụ thể cho ngươi. Ngươi về nhà chuẩn bị hành lý đi."

"Vâng, cảm ơn Thạch tiên sinh đã cho ta cơ hội."

"Không cần cảm ơn ta, cơ hội đều là mình tranh thủ." Thạch Chí Kiên nói xong, lập tức rời khỏi văn phòng luật sư.

Lương Hữu Tài đích thân tiễn Thạch Chí Kiên ra ngoài.

Hồ Tuấn Tài cũng muốn tiễn Thạch Chí Kiên, Thạch Chí Kiên cười nói: "Không cần, bây giờ ngươi đã là ông chủ, rất bận rộn, để Hữu Tài tiễn ta được rồi."

Hồ Tuấn Tài không biết nói cái gì mới tốt, mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai chỗ nào đó.

Còn nữa, chẳng biết tại sao, nhìn Lương Hữu Tài vui vẻ ra mặt bên cạnh Thạch Chí Kiên, trong lòng Hồ Tuấn Tài lại có chút ghen ghét.

"Hừ, ta ghen với hắn làm gì? Hắn chỉ là thanh củi mục, là tên khốn. Trước kia, khi ta còn đi với Thạch tiên sinh, không biết hắn còn đang nghịch bùn ở đâu đó."

Cứ như vậy, Lương Hữu Tài tiễn Thạch Chí Kiên rời đi, xoay người khom lưng, tất cung tất kính.

Mãi cho đến khi chiếc xe Bentley đi xa, lúc này Lương Hữu Tài mới thẳng lưng, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.

Không còn vẻ chán nản như trước đó, mặt Lương Hữu Tài sáng bừng quay trở về văn phòng luật sư.

Những đồng nghiệp tránh hắn như tránh tà, né hắn như né ôn dịch trước đó, người nào cũng tiến lên chúc mừng: “Chúc mừng ngươi, Hữu Tài, chúc mừng ngươi cá vượt Long Môn.”

"Đúng vậy, Thạch tiên sinh rất ít khi đích thân chọn người, vận may của ngươi đến rồi."

"Tương lai đại luật sư Lương cũng sẽ mở văn phòng luật sư."

Lương Hữu Tài vội ôm quyền: "Nào có, nào có. Thật ra ta cũng biết trước kia ta làm người không tốt, làm việc mắt chó coi thường người khác. Bây giờ ông trời cho ta cơ hội đi theo Thạch tiên sinh học tập. Đây chính là một sự nâng đỡ. Ta cam đoan với các ngươi, Lương Hữu Tài ta nhất định sẽ thay đổi, sau này sẽ làm bạn tốt với mọi người."

Mọi người nghe xong, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Thạch tiên sinh quả nhiên bất phàm. Lương Hữu Tài mới tiếp xúc với hắn có một chút xíu mà tựa như biến thành người khác.

Hồ Tuấn Tài nhìn thấy Lương Hữu Tài hòa nhập với đồng nghiệp, cảm thấy rất khó chịu.

"Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau đi làm việc đi. Lương Hữu Tài, ngươi đừng tưởng rằng Thạch tiên sinh chọn ngươi thì ngươi không làm việc nhé. Mau đi quét dọn nhà vệ sinh đi."

Mọi người cho rằng Lương Hữu Tài có chỗ ỷ lại sẽ phản đối nhưng không ngờ Lương Hữu Tài lại kính cẩn nghe theo: "Vâng, ta đi quét dọn ngay."

Lương Hữu Tài không hề ỷ vào Thạch Chí Kiên mà phản đối Hồ Tuấn Tài, ngược lại còn nhấc thùng nước, cầm chổi, miệng nói: "Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã. Tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, nga kỳ thể phu."*

Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí , nhọc nhằn gân cốt , thân xác bị đói khát.
Bình Luận (0)
Comment