Chương 761: Kẻ khốn kiếp
Chương 761: Kẻ khốn kiếpChương 761: Kẻ khốn kiếp
Chương 761: Kẻ khốn kiếp
Trong văn phòng.
"Thạch tiên sinh, có món đồ này ta muốn tặng cho ngươi." Hồ Tuấn Tài mỉm cười lấy một hộp quà đưa cho Thạch Chí Kiên.
"Ban đầu ta dự định ngày mai mới tặng người, không ngờ ngươi lại đến đây. Ngươi có hài lòng hay không?”
Thạch Chí Kiên nhận lấy cái hộp, mở ra xem. Đó là một chiếc bật lửa Zippo được đặt làm riêng, rất nặng nhưng khi kiểm tra kỹ hơn thì nó được làm bằng vàng.
“Ta quen dùng diêm hơn.' Thạch Chí Kiên cười nói.
"Con người thì phải tiến bộ mà. Ngươi thử một chút đi, cảm giác không tệ đâu." Hồ Tuấn Tài móc một điếu thuốc Marlboro mà Thạch Chí Kiên thích nhất đưa tới.
"Xem ra ngươi thật sự phát tài rồi, ngay cả bật lửa cũng mạ vàng." Thạch Chí Kiên nhận lấy điếu thuốc Hồ Tuấn Tài đưa tới. Hắn cúi đầu bật cái nắp bật lửa, một âm thanh bằng thép phát ra thanh thúy. Hắn đốt điếu thuốc rồi hút một hơi.
"Tất cả đều là phúc của ngươi. Bằng không, ta cũng không có ngày hôm nay." Hồ Tuấn Tài đặt bao thuốc đã mở bên cạnh Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên vuốt ve chiếc Zippo, mỉm cười nói: "Cảm giác của chiếc bật lửa này quả thực rất tốt, ta rất thích nó."
"Ngươi thích là tốt rồi." Hồ Tuấn Tài mặt mày hớn hở: "Nói thật, ta không biết tặng quà gì cho ngươi cả. Dù sao ngươi cũng là ân nhân của ta."
"Ân nhân thì không cần nói, ta chỉ tiện tay giúp ngươi mà thôi. Nghe nói bây giờ trung tâm giới thiệu việc làm của ngươi làm ăn rất khấm khá."
"Tạm được. Một năm kiếm một triệu cũng không thành vấn đề." Hồ Tuấn Tài có chút kiêu ngạo nói: "Đương nhiên so với Thạch tiên sinh, những thứ này chỉ là trò trẻ con. Ngươi một đêm có thể kiếm được năm chục triệu mà."
Thạch Chí Kiên mỉm cười, tay kẹp điếu thuốc gõ gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn, nghiêng người nói: "Vậy ngươi có thời gian hay không?”
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ngươi đi một chuyến đến Nhật Bản với ta." Thạch Chí Kiên ung dung nói, ánh mắt thoáng hiện lên một tia sáng.
Nếu Hồ Tuấn Tài thỏa mãn với tình huống hiện tại, không muốn vất vả cùng với hắn đến Nhật Bản, Thạch Chí Kiên quyết định sau này không giao công việc kinh doanh của mình cho Hồ Tuấn Tài quản lý.
Một kẻ ăn no rồi sẽ không đói nữa.
Một người không đói bụng sẽ không xuất ra một trăm phần trăm nhiệt tình.
Thạch Chí Kiên thà rằng tốn thêm chút thời gian bồi dưỡng một Hồ Tuấn Tài khác, cũng không muốn Hồ Tuấn Tài trước mắt tiếp tục việc kinh doanh của mình.
Quả nhiên, Hồ Tuấn Tài vừa nghe nói phải đến Nhật Bản xa xôi, thái độ của hắn lập tức thay đổi, cười nói: "Thật ngại quá, Thạch tiên sinh, không phải ta không muốn đi với ngươi mà là văn phòng luật sư của ta vừa mới cất bước, không thể không có ta. Còn nữa, trung tâm giới thiệu việc làm của ta cũng có rất nhiều việc cần làm. Cho nên..."
"Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi." Thạch Chí Kiên cắt ngang lời của hắn: "Nếu ngươi đã không thể phân thân, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Chi bằng ta muốn tìm một người khác ở chỗ của ngươi giúp đỡ được không?"
Hồ Tuấn Tài thở phào một hơi: "Đương nhiên là được rồi. Ngươi nhìn trúng ai thì cứ việc chọn. Vê phần chi phí, ta sẽ giảm giá cho ngươi 20%I"
"Không cần giảm giá. Ta sẽ thanh toán đầy đủ, giống như trước đây." Thạch Chí Kiên không muốn chiếm tiện nghi của Hồ Tuấn Tài.
Hồ Tuấn Tài cũng ý thức được điều gì đó, gương mặt nở nụ cười ngượng ngùng. ...
Thạch Chí Kiên ngậm điếu thuốc đứng lên, đang muốn ra ngoài chọn luật sư.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Hồ Tuấn Tài vang lên.
Hồ Tuấn Tài vội nghe máy, sau đó kinh ngạc nói: "Thạch tiên sinh, là tìm ngươi."
Thạch Chí Kiên nói: "La đại tiểu thư nhà họ Đới à? Ta nói với nàng ta đến đây, có việc gì thì cứ tìm ta"
Thạch Chí Kiên bước qua cầm lấy điện thoại, tay kia gạt tàn thuốc: "Đới tiểu thư, ngươi chuẩn bị xong chưa? Làm phiên dịch cho ta rất vất vả đấy, ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Giọng điệu của Đới Phượng Ny bên kia có chút bất đắc dĩ: 'Bổn tiểu thư luôn coi trọng chữ tín. Ta đã đồng ý đi Nhật Bản với ngươi, ta tuyệt đối không hối hận. Mấy giờ xuất phát?"
"Bảy giờ sáng mai, ngươi thu dọn hành lý đi."
"Khoan đã, ta có một số yêu cầu. Ngươi ăn ở phải bao trọn gói! Ta sẽ không bao giờ trả một xu."
"Yên tâm đi, ngươi sẽ được ở khách sạn hạng sao. Ba bữa ăn kiểu Nhật một ngày."
Thạch Chí Kiên nói xong, chuẩn bị cúp điện thoại.
Đới Phượng Ny tiếp tục nói: "Nói thật, vì sao ngươi lại muốn ta làm phiên dịch cho ngươi vậy? Ngươi không sợ ta liên kết với đám người Nhật đó lừa ngươi sao?"
Thạch Chí Kiên nhìn Hồ Tuấn Tài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta biết cách xem tướng. Ngươi nhìn sao cũng không giống kẻ khốn kiếp."
"Đi chết đi." Đới Phượng Ny cúp điện thoại.
Thạch Chí Kiên cũng cúp điện thoại, sau đó mỉm cười nói với Hồ Tuấn Tài: "Đi thôi, phiên dịch đã có rồi, giờ chỉ thiếu luật sư thôi. Chúng ta ra ngoài chọn người đi."
Gương mặt Hồ Tuấn Tài có chút xấu hổ. Một câu "kẻ khốn kiếp" của Thạch Chí Kiên nghe thật chói tai.