Chương 767: Đổi nghề
Chương 767: Đổi nghềChương 767: Đổi nghề
Chương 767: Đổi nghề
Dưới sự hướng dẫn của nam tài xế, mọi người đi về phía biệt thự.
Căn biệt thự lớn mang phong cách thuần Nhật, trong sân có cây thông xanh và bãi cát trắng, có một hồ nước nhỏ với bánh xe nước bằng gỗ chuyển động trong gió.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Mitsuko Yamada đến biệt thự này, cho nên nàng không hề bị phong cách trang nhã của biệt thự hấp dẫn.
Lương Hữu Tài chỉ là một luật sư nho nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy, đôi mắt nhỏ đảo quanh. Hắn cảm thấy nếu đời này có thể nhìn thấy căn biệt thự lớn như thế, hắn chết cũng không hối tiếc.
Đới Phượng Ny thấy hắn không có tiên đồ như vậy, nhìn một căn biệt thự thôi mà nước miếng cũng sắp chảy ra, chẳng khác gì sư gia Tô, không khỏi búng một cái vào trán của hắn. Búng xong, nàng mới nói: "Thật ngại quá, ta tưởng ngươi là tên chó sư gia Tô chứ."
Lương Hữu Tài ôm đầu, gương mặt ủy khuất nhìn Đới Phượng Ny, trong lòng tụ nhủ. Cái tên sư gia Tô gì đó đúng là quỷ xui xẻo.
Thạch Chí Kiên chưa bao giờ thực hiện bất kỳ nghiên cứu đặc biệt nào về những ngôi nhà đẹp, nhưng hắn thật sự ngạc nhiên khi chủ tịch Nobuo Asakura lại hẹn hắn ở nhà riêng mà không phải ở công ty?...
Trong phòng khách rộng rãi của căn biệt thự.
Thạch Chí Kiên một lần nữa gặp lại chủ tịch công ty Kim Long Nobuo Asakura.
So sánh với lần trước, Nobuo Asakura trông già hơn rất nhiêu. Hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước vào, lập tức đưa tay ra mời.
Thạch Chí Kiên cùng với Đới Phượng Ny ngồi xuống bàn trà.
Thạch Chí Kiên học theo cách ngồi quỳ gối của Nobuo Asakura, ngồi xuống đối diện.
Đới Phượng Ny làm phiên dịch khó chịu quỳ gối một bên.
Lương Hữu Tài ngay cả tư cách ngồi quỳ chân cũng không có, chỉ có thể đứng một chỗ cùng với người làm.
Nobuo Asakura đích thân châm trà đưa đến trước mặt Thạch Chí Kiên: "Một năm không gặp, phong thái của Thạch tiên sinh vẫn như cũ."
Thạch Chí Kiên nói: 'Một năm không gặp, Asakura tiên sinh ngược lại già nua hơn rất nhiều."
Nobuo Asakura cười khổ: "Ngành nghề cạnh tranh kịch liệt, ta lại lớn tuổi rồi, không chịu nổi áp lực."
Nói xong, Nobuo Asakura vẫy tay sang bên cạnh. Mitsuko Yamada tiến lên, tự mình giao một vật vào tay của Nobuo Asakura.
Làm xong, Mitsuko Yamada cúi đầu lùi lại, đứng về vị trí cũ.
Asakura dùng ngón tay gấp vật đó lại, đẩy nó đến trước mặt Thạch Chí Kiên: "Làm ăn thì phải giữ lời. Đây là lợi nhuận độc quyền một năm của ngươi. Ngươi nhìn xem số lượng có đúng hay không?"
Thạch Chí Kiên nhận lấy, là một tờ chi phiếu, tất cả đã được quy đổi thành đô la Hồng Kông, tổng cộng là năm triệu!
Đới Phượng Ny ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng. Nàng mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên: "Ngươi làm cái gì vậy? Tại sao hắn cho hắn nhiều tiền như thế?"
Thạch Chí Kiên không để ý đến Đới Phượng Ny, gấp tờ chi phiếu lại, nhẹ nhàng đẩy trở lại: "Asakura tiên sinh, ngươi cứ nhận lại tờ chi phiếu này đi."
Nobuo Asakura nói đùa: "Ta nhận là không trả tiền lãi cho ngươi đâu đấy."
Thạch Chí Kiên nói: "Vừa nãy ngươi cũng có nói, bây giờ ngành chế tạo máy móc đang cạnh tranh kịch liệt, nhưng ngươi có nghĩ đến sẽ đổi sang nghề khác không?”
", ngươi nói rõ hơn đi."
Thạch Chí Kiên cười nói: "Thiên cơ bất khả lộ. Ta chỉ hỏi Asakura tiên sinh có muốn hay không thôi? Nếu không, coi như ta không nói. Còn nếu có, chúng ta có thể hợp tác."
Nobuo Asakura nâng tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhìn Thạch Chí Kiên: "Ta chờ tin tức tốt của ngươi."...
Rời khỏi nhà của Nobuo Asakura, dựa theo lời của đối phương nói, nếu Thạch Chí Kiên đã đến Yokohama, hắn chính là khách quý của bọn họ.
Bọn hắn có một bộ quy trình phục vụ để chiêu đãi những vị khách như vậy, có thể đồng hành cùng người đẹp như Mitsuko Yamada, nếm thử ẩm thực đường phố Yokohama và trải nghiệm cuộc sống về đêm đầy màu sắc của Yokohama.
Nếu đã có đãi ngộ như vậy, Thạch Chí Kiên đương nhiên sẽ không lãng phí.
Lương Hữu Tài cũng vô cùng cao hứng. Có thể đi du lịch bằng chỉ phí công, đây là chuyện tốt mà nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Chỉ có Đới Phượng Ny là không ngừng ổn ào với Thạch Chí Kiên, nói đầu óc của hắn bị nhúng nước. Năm triệu đô la Hồng Kông không chịu bỏ vào túi, lại đi trả lại, đúng là có bệnh. ...
Chiếc Toyota Crown trông rất bắt mắt trên đường phố Yokohama.
Thạch Chí Kiên ngồi trong xe nhìn ra ngoài, trời đã gần tối, đường phố đã khác trước.
Khi đèn lên, đủ loại người bán hàng không có giấy phép tràn ra. Có người làm kẹo dẻo, người dựng quầy làm bóng bay, có người bán đồ chơi ếch nhỏ màu xanh lá cây trên đường phố, bận rộn đến mức Thạch Chí Kiên không biết mình đang ở trong hay ngoài nước.
Cách đó không xa, một nam nhân mặc quần áo cổ xưa kỳ lạ, đội chiếc mũ nhọn cao đang lớn tiếng nói điều gì đó.
Mitsuko Yamada nói với Thạch Chí Kiên đây được gọi là "rakugo'. Một người kể chuyện cười kể lại những câu chuyện lịch sử và giai thoại thú vị của giới văn nhân, rất được mọi người ưa chuộng. Đôi khi có hai người hát và hòa âm, được gọi là "mancai"
Thạch Chí Kiên suy nghĩ cả nửa ngày, đây còn không phải là hài độc thoại hoặc đối đáp hài hước sao?