Chương 768: Đi mòn giày sắt tìm không thấy
Chương 768: Đi mòn giày sắt tìm không thấyChương 768: Đi mòn giày sắt tìm không thấy
Chương 768: Đi mòn giày sắt tìm không thấy
Sau khi xuống xe, Mitsuko Yamada đã mời Thạch Chí Kiên và mọi người nếm thử món sashimi nổi tiếng nhất ở đây.
Tên nhà hàng là Ichiban Ichiban, chủ quán là một đầu bếp béo mặc áo choàng đầu bếp.
Đầu bếp béo cắt dao rất nhanh. Thạch Chí Kiên xem ra, hắn không kém gì những đầu bếp nổi tiếng cắt dưa chuột hàng đầu ở Hồng Kông. Hắn cắt một con cá ngừ và một con tôm hùm lớn trong nháy mắt thành vô số sashimi mỏng và trong suốt.
Chẳng mấy chốc, sashimi tôm hùm và sashimi cá sống đã được phục vụ.
Bên cạnh sashimi, còn có wasabi xay nhuyễn, dầu, củ cải xay nhuyễn và rượu sake đã được chế biến sẵn.
Mọi thứ trước mắt đều khiến ngươi phải chảy nước miếng.
Dưới sự hướng dẫn của Mitsuko Yamada, Thạch Chí Kiên bắt chước nàng dùng đũa gắp một miếng thịt tôm hùm trong suốt như pha lê, phết dau một mặt và nhúng vào wasabi mặt kia rồi bỏ vào miệng. Đột nhiên vị cay xộc lên mũi, Thạch Chí Kiên chảy cả nước mắt. Cuối cùng, hắn học theo Mitsuko Yamada giơ ngón tay cái lên, bất đắc dĩ tán thưởng đầu bếp béo một câu: "Ichiban!"
Mitsuko Yamada thấy Thạch Chí Kiên cay đến mức nước mắt chảy ra, không khỏi cười ngả nghiêng, vội móc khăn tay đưa cho hắn, nói: 'Không ngờ Thạch tiên sinh không quen ăn cay."
Thạch Chí Kiên cam khăn tay lau nước mắt: "Không phải là ta không quen ăn cay mà là wasabi cay như vậy, ngươi tốt xấu gì cũng nên nói ta một tiếng chứ."
"Xin lỗi, là lỗi của ta, là lỗi của ta." Mitsuko Yamada chắp tay trước ngực nói lời xin lỗi Thạch Chí Kiên, nhưng khóe miệng không khỏi hiện lên sự nghịch nghợm khó có được.
Thạch Chí Kiên quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Đới Phượng Ny đang nhìn mình bằng ánh mắt không có ý tốt.
"Ngươi nhìn ta làm gì?”
"Ngươi nói cho ta biết có phải ngươi và nàng có gì đó hay không?"
"Ngươi bị thần kinh à?" Thạch Chí Kiên hỏi lại.
Đới Phượng Ny vẫn không buông tha, nhét miếng tôm hùm vào miệng nhai ngấu nghiến: "Còn không thừa nhận? Nhìn các ngươi mắt đi mày lại kìa. Còn ngươi nữa, nước bọt sắp chảy ra rồi. Mẹ kiếp!"
"Thôi đi, ta bị sặc do ăn cay." Thạch Chí Kiên muốn đấm cho Đới Phượng Ny một cái. Tốt xấu gì cũng không phân biệt được.
Lại nhìn Lương Hữu Tài. Hắn đang ăn sashimi một cách vui vẻ, liên tục dùng đũa và miệng đầy dầu mỡ, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào miệng khen ngợi: "Thật là ngon! Thật là ngon!"
Đúng vậy, hắn không cần tốn tiên để ăn món ngon như vậy, hắn muốn ăn bao nhiêu cũng được. Thậm chí Thạch Chí Kiên còn phát hiện ra tên này đã nới lỏng thắt lưng ba lần trong suốt quá trình.
Trong lúc đám người Thạch Chí Kiên vui vẻ ăn, một trận ồn ào truyền đến từ bên cạnh.
"Tránh ra! Đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta." Đây là giọng của ông chủ béo, chủ nhà hàng này. "Không, ngươi có thể thử xem, chỉ cần ngươi đem sản phẩm của chúng ta bày ở đây, chúng ta có thể giúp ngươi kiếm rất nhiều tiền." Đây là giọng của một thanh niên.
"Đây là cái quái gì của các ngươi vậy? Để ở đây chỉ tổ vướng víu mà thôi."
"Không đâu mà. Thứ này có thể hát. Chỉ cần bỏ đồng xu vào hộp xu là có thể phát bất kỳ bài hát nào theo yêu cầu! Nhân tiện, máy của ta cũng có tên là Karaoke!"
"Cái gì?" Thạch Chí Kiên phun ra miếng sashimi vừa mới cho vào miệng, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Hắn thấy một thanh niên người Nhật đang chở thứ gì đó trên xe đẩy, ra sức chào hàng.
Ông chủ béo và những người khác rõ ràng đã mất kiên nhãn, đang đuổi chàng trai trẻ đi.
Thạch Chí Kiên đặt đũa xuống, thầm nghĩ trong lòng: "Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu."
"Mau biến đi, đừng ảnh hưởng chúng ta làm ăn." Ông chủ béo đẩy thanh niên chào hàng karaoke đi.
Thanh niên kia lảo đảo, thiếu chút nữa đụng vào một người phía sau. Cũng may người kia ra tay đỡ lấy hắn, hắn mới không bị té ngã.
"Xin lỗi, ta thật sự xin lỗi." Thanh niên vội cúi đầu nói lời xin lỗi người đằng sau.
"Không sao, ngươi không có chuyện gì chứ?” Thạch Chí Kiên nói.
Là phiên dịch, Đới Phượng Ny không biết Thạch Chí Kiên phát điên chuyện gì, không lo ăn cá sống, lại chạy đến bắt chuyện với thanh niên Nhật Bản tóc xoăn này.
Đới Phượng Ny phiên dịch lại cho Thạch Chí Kiên một lần.
Thanh niên tóc xoăn nghe Thạch Chí Kiên là khách từ Hồng Kông đến Nhật Bản, lại càng thêm khách sáo, nói với Thạch Chí Kiên: "Xin chào, Thạch tiên sinh, ta tên Inoue Daisuke, là một tay trống trong một ban nhạc."
Thạch Chí Kiên không trực tiếp hỏi chuyện karaoke. Làm ăn lâu như vậy, hắn hiểu câu dục tốc bất đạt. Nhất là khi dụ dỗ cừu non, càng không thể lộ ra biểu hiện tham lam của mình được.
"Thì ra ngươi là một tay trống? Rất tốt, ta có một ban nhạc ở Hồng Kông, tên là Hương Giang Thanh Ngọc Liễu. Bọn hắn rất thích âm nhạc của Nhật Bản. Có cơ hội, mọi người giao lưu một chút nhé."
Quả nhiên, khi Inoue Daisuke nghe tin Thạch Chí Kiên có một ban nhạc, hắn lập tức cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Thạch Chí Kiên rèn sắt khi còn nóng: "Chúng ta coi như mới quen đã thân, ngươi có muốn ngồi xuống uống một ly rượu hay không?"
"Cái này..." Inoue Daisuke do dự một chút rồi nhìn cái xe đẩy nhỏ của mình.
Thạch Chí Kiên lập tức dặn dò Lương Hữu Tài: "Hữu Tài, ngươi đừng ăn nữa, mau đến canh chừng chiếc xe đẩy nhỏ đi."