Chương 771: Ca sĩ chuyên nghiệp
Chương 771: Ca sĩ chuyên nghiệpChương 771: Ca sĩ chuyên nghiệp
Chuong 771: Ca si chuyen nghiep
Thạch Chí Kiên chẳng biết tại sao có chút không quen với ánh mắt nhu tình như nước của Đới Phượng Ny.
Vừa rồi, để cảm thấy thoải mái khi ca hát, hắn đã tưởng tượng Đới Phượng Ny là nữ chính trong MTV. Bọn họ đã có khoảng thời gian lãng mạn bên nhau trên bãi biển.
Đến bây giờ hát xong, hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng. Lẽ ra hắn nên để Mitsuko Yamada làm nữ chính thì tốt hơn.
Bốp bốp bốp.
Đột nhiên chung quanh vang lên tiếng võ tay.
Những vị khách xung quanh vỗ tay tán thưởng Thạch Chí Kiên.
Có người dùng tiếng Trung không sõi nói: "Không tệ, hát hay quá. Hát thêm một bài nữa đi."
Wow, các ngươi coi ta là ca sĩ chuyên nghiệp à?
Thạch Chí Kiên vội vàng đứng dậy vẫy tay, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Đồng thời, hắn cũng đang suy nghĩ, liệu mình có nên sáng tác tất cả những bài hát cổ điển Hồng Kông hay không?
Hãy để nền âm nhạc Hồng Kông trở thành ông lớn của nền âm nhạc Nhật Bản? Để ca sĩ Nhật Bản phải xếp sau chúng ta?
Nhưng Thạch Chí Kiên lập tức vứt bỏ suy nghĩ điên cuồng này. Không phải hắn không thể thực hiện, mà là hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Nếu làm được điều đó, e rằng hắn không chỉ là "thiên tài âm nhạc" mà còn được cả giới âm nhạc trực tiếp theo đuổi như một "thần âm nhạc".
Thạch Chí Kiên ghét nhất là làm thần. Kiếm tiền quan trọng hơn.
"Thạch tiên sinh, bài hát của ngươi thật sự rất hay! Mặc dù ta không hiểu lời bài hát nhưng ta cảm thấy nó rất tuyệt vời." Inoue Daisuke là một tay trống nên hắn có thể phân biệt được đâu là bài hát hay hay dở.
Thạch Chí Kiên thấy hắn nói nhiều, đoán là hắn đang khen mình, nhưng không biết nội dung cụ thể nên quay đầu nhìn về phía Đới Phượng Ny đang làm phiên dịch cho hắn.
“Này, dịch giùm ta đi chứ." Thạch Chí Kiên nói.
Đới Phượng Ny dùng tay trái ôm má, mắt nhìn chăm chú Thạch Chí Kiên. Nàng vẫn còn đắm chìm trong bài hát của hắn.
"Gặp quỷ rồi, tại sao bài hát này lại êm tai như vậy?"
"Tại sao hắn lại nhìn ta mà hát? Ánh mắt đó còn phóng điện về phía ta? Có ý gì đây?"
"Mẹ kiếp, bổn tiểu thư chỉ thích đại mỹ nữ hương thơm ngào ngạt, không thích nam nhân thối hoắc."
"Nhưng người hắn hình như không có thối, đồng thời mùi hương còn rất dễ chịu."
"Này, ngươi có nghe ta nói hay không?" Thạch Chí Kiên không thể không đánh thức Đới Phượng Ny.
Lúc này Đới Phượng Ny mới giật mình: "A, có chuyện gì? Muốn ta làm phiên dịch sao? Thật ngại quá, ngươi nói lại lân nữa đi." Thế là, Inoue Daisuke nói lại một lần nữa, Đới Phượng Ny phiên dịch lại cho Thạch Chí Kiên: "Hắn nói ngươi hát rất hay."
'A, không có."
"Còn nữa, hắn mời ngươi ngày mai đến phòng thu của hắn, hắn muốn giúp ngươi thu lại bài hát này làm kỷ niệm."
Thạch Chí Kiên vỗ bàn một cái: "Cái này thì được."
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Không vào phòng thu làm sao mà hát karaoke?...
Ban đêm, nhóm người Thạch Chí Kiên được Mitsuko Yamada sắp xếp nghỉ tại khách sạn Tangchi Resort vô cùng thơ mộng.
Khách sạn nghỉ dưỡng Tangchi Resort này cũng giống như mấy khách sạn suối nước nóng ở kiếp trước. Du khách có thể ngâm mình trong suối nước nóng tại đây, thưởng thức đồ ăn nhẹ vào đêm khuya và cuối cùng là nghỉ qua đêm trong phòng trải chiếu tatami.
Thạch Chí Kiên, Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài mỗi người một phòng.
Thạch Chí Kiên và Lương Hữu Tài vừa đến đã hẹn nhau đi ngâm nước nóng. Bọn hắn nghe nói Nhật Bản có tập tục nam nữ có thể tắm cùng nhau.
Đới Phượng Ny không muốn đi cùng với mấy xú nam nhân, nàng lấy cớ đau bụng ở trong phòng không ra.
Thạch Chí Kiên và Lương Hữu Tài tắm gội sạch sẽ trước, sau đó hai người mặc kimono của nam giới ở đây, giam lên đôi guốc gõ, đi đến hồ nước nóng với tinh thân phấn chấn.
Từ trong hồ bốc lên bốc lên một làn khói trắng, rất khó nhìn rõ là nam hay nữ, chỉ có thể nhìn thấy đầu người nhốn nháo, về đêm trông đặc biệt lãng mạn.
"Thạch tiên sinh, lần này chúng ta có lời rồi." Lương Hữu Tài hưng phấn đến mức toàn thân run ray: "Ta đọc trên báo thấy mấy hồ nước nóng ở Nhật Bản rất nổi tiếng. Ô hô, lần này ta có thể cùng với Thạch tiên sinh chiêm ngưỡng cảnh đẹp như vậy, ta chết cũng không tiếc."
Thạch Chí Kiên thấy Lương Hữu Tài giống như Trư ca chưa nhìn thấy qua việc đời, lập tức căn dặn: "Ngươi nhất định phải thận trọng, đừng để người ta xem nhẹ đại trượng phu Trung Hoa chúng ta."
"Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ thận trọng."
Hai người vừa nói vừa bước vào hồ tắm nước nóng. Sương mù tản đi, lộ ra hình dáng bên trong của hồ nước nóng.
Hai người nhìn xong, không khỏi giật mình. Ở đây chỉ có nữ chứ không có nam.
Những nữ nhân khoảng bốn năm chục tuổi nhìn thấy có hai thanh niên trẻ tuổi bước đến, người nào cũng mặt mày hớn hở. Nhất là khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên còn đẹp trai hơn cả đại minh tinh, ai nấy cũng giống như sói đói, thiếu chút nữa lao ra khỏi hồ nước kéo Thạch Chí Kiên xuống hồ nước nóng ngâm cùng.
Cũng may Thạch Chí Kiên tay chân lanh lẹ tránh được một kiếp. Đáng thương cho tên mập Lương Hữu Tài. Tối nay ăn nhiều quá, cộng thêm hình dáng béo tốt, chân đi guốc gỗ, hành động khó tránh khỏi có chút chậm chạp, lập tức rơi vào tay địch. Bên tai Thạch Chí Kiên chỉ nghe phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "Thạch tiên sinh, cứu mạng."