Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 772 - Chương 772: Không Lấy Tiền

Chương 772: Không lấy tiền Chương 772: Không lấy tiềnChương 772: Không lấy tiền

Chuong 772: Khong lay tien

Thạch Chí Kiên nào dám quay đầu lại, một đường phi nước đại chạy một mạch về căn nhà gỗ của mình. Sau khi đóng cửa xong, hắn mới thở phào một hơi.

"Quá ngu hiểm rồi."

"Hữu Tài đáng thương, lần đầu tiên đi theo ta đã vì nước hy sinh”

"Ai nói Nhật Bản toàn là mỹ nữ? Ta chém chết mẹ người đó.'...

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang thở phì phò, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cộc cộc cộc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Thạch Chí Kiên cho rằng tên quỷ xui xẻo Lương Hữu Tài quay lại, vội mở cửa: "Ta còn tưởng rằng lần này ngươi tiêu rồi chứ. Ơ, tại sao lại là ngươi, Mitsuko Yamada tiểu thư?"

Ngoài cửa không phải Lương Hữu Tài mà là Mitsuko Yamada đã đi cùng với nhóm người Thạch Chí Kiên cả ngày nay.

Lúc này, Mitsuko Yamada cũng vừa tắm gội xong, toàn thân toát ra mùi dầu gội, mái tóc mềm mại được buộc lại bằng băng đô, buông trước ngực. Nàng mặc bộ kimono hoa anh đào màu đỏ thẫm, chân đi guốc gõ, nhìn vô cùng đoan trang.

"Thật ngại quá, Thạch tiên sinh, khuya như thế này còn quấy ray ngươi." Mitsuko Yamada dùng tiếng Trung không thạo nói.

"Không sao, ngươi có chuyện gì không?"

"Ta không ngủ được, không biết ngươi có thể ra ngoài tản bộ với ta được không?”

"Đương nhiên là được rồi."

Tản bộ dưới trăng cùng mỹ nữ Nhật Bản cũng là một chuyện tốt.

Còn tên khốn Lương Hữu Tài đã sớm bị Thạch Chí Kiên vứt ra đằng sau.

Cứ như vậy, Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada cùng nhau bước đến chỗ bãi cỏ của khách sạn. ...

Ở phòng bên cạnh, Đới Phượng Ny mặc một bộ kimono trắng rộng rãi và thoải mái nằm trên giường, bắt chéo chân đọc truyện "Astro Boy. Nàng chợt có cảm giác giống như bên ngoài truyền đến giọng nói của Mitsuko Yamada và tên khốn Thạch Chí Kiên, nàng lập tức ngừng lại, buông quyển truyện xuống vểnh tai nghe ngóng, nhưng cái gì cũng không nghe thấy.

Trong lòng Đới Phượng Ny cảm thấy bất an, vội đứng lên mở cửa gỗ nhìn ra ngoài, cũng không thấy bóng người nào.

"Chẳng lẽ lỗ tai ta có bệnh, nghe nhầm sao?" Nàng nghi thần nghỉ quỷ lẩm bẩm.

"Tóm lại, Mitsuko Yamada là của ta. Đới Phượng Ny ta đã chọn. Tên chó Thạch Chí Kiên đừng hòng đánh chủ ý lên nàng. HU

Bãi cỏ có rất nhiều người.

Nhìn kỹ toàn là khách đến Nhật Bản du lịch, đa số đều là tình nhân.

Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada dùng tiếng Anh để trao đổi, cũng không có chướng ngại gì. "Thúc thúc, mua cho tỷ tỷ xinh đẹp một đóa hoa đi."

Một cô bé người Nhật mặc bộ kimono giặt đến bạc màu, đi trên đôi guốc nhỏ, tay trái cầm giỏ hoa, tay phải câm một đóa hoa màu hồng, dùng tiếng Trung không lưu loát, ánh mắt chờ mong nói với một du khách nam.

Người kia đang trò chuyện vui vẻ với bạn gái, không muốn bị bé gái quấy rầy, lập tức khoát tay: "Cút sang một bên. Ngươi không thấy chúng ta đang nói chuyện sao?”

Đứa bé dường như đã quen với việc bị xua đuổi, vội đặt hoa hồng vào trong giỏ hoa, quay người chuẩn bị tìm khách hàng kế tiếp.

"Này, hoa của ngươi bao nhiêu tiền vậy?" Thạch Chí Kiên hỏi cô bé.

Bé gái sửng sốt một chút, dường như nghe không hiểu.

Mitsuko Yamada vội vàng nói: "Vị tiên sinh này hỏi ngươi, hoa của ngươi bao nhiêu tiền một đóa?"

Cô bé lập tức vui vẻ trở lại. Trên gương mặt không đủ dinh dưỡng hiện lên sự vui mừng: "Không nhiều đâu, chỉ năm đô la Hồng Kông mà thôi."

"Còn không nhiều? Tại sao ngươi không đi ăn cướp đi?" Nam du khách vừa nãy bĩu môi: "Hoa hồng giống như ngươi ta đến chùa tiện tay cũng có thể hái thật nhiều, lại còn không bị mất tiền."

Hắn quay lại nhắc nhở Thạch Chí Kiên: "Tiểu nha đầu này tưởng người Hồng Kông chúng ta là kẻ ngốc. Tính năm đô la Hồng Kông, không đáng chút nào."

Thạch Chí Kiên mỉm cười. Dưới ánh mắt mở to của du khách nam, hắn móc ví tiên, mua mười một đóa hoa hồng rồi đưa cho Mitsuko Yamada.

"Có bệnh à! Đáng đời ngươi bị làm thịt." Nam du khách khó chịu, khoác vai bạn gái nói: "Tiền này để ta mời nàng ăn sashimi thì hay hơn.”

"Thôi đi, ngay cả tiền mua hoa ngươi còn không bỏ ra nổi, chẳng biết ngươi có thật lòng với ta không nữa?" Bạn gái nói xong, lập tức hất cánh tay của hắn, tức giận rời đi.

Nam du khách vội chạy theo đằng sau: "Không phải mà. Hoa không thể ăn cũng không thể uống, có tác dụng gì chứ?”

"Ngươi chẳng biết lãng mạn gì cả." Thạch Chí Kiên nhìn theo đối phương lắc đầu. Vừa quay đầu lại, hắn nhìn thấy Mitsuko Yamada đang ngượng ngùng nhìn mình.

"Cảm ơn ngươi, Thạch tiên sinh." Mitsuko Yamada cười nói.

Thạch Chí Kiên sợ nàng hiểu lầm, đang định giải thích.

Lúc này, bé gái bán hoa đang rất vui vẻ vì có thể bán được nhiều hoa như vậy, nàng rút ra một đóa hoa bách hợp trong giỏ hoa đưa cho Mitsuko Yamada: "Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp. Đóa hoa này ta tặng cho ngươi." Nói xong, nàng còn lúc lắc cánh tay nhỏ: "Không lấy tiền."

Mitsuko Yamada vô cùng xúc động, không nhịn được đưa tay vuốt ve mái tóc của cô bé, nói: "Ngươi rất dũng cảm, cũng rất chăm chỉ. Ngươi sẽ được hạnh phúc."

Mitsuko Yamada dường đoán được Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ chuyện gì, lập tức nói: "Ta đã từng có một đứa em gái như vậy, nhưng... nàng không thể hạnh phúc." Nói xong, nước mắt của nàng rơi xuống.

Thạch Chí Kiên không muốn can dự quá nhiều vào cuộc sống của người khác, đặc biệt là cuộc sống của nữ nhân, cũng không muốn biết chuyện quá khứ của nàng. Nhìn biểu hiện của nàng, tám chín phần là bi kịch rồi.
Bình Luận (0)
Comment