Chương 773: Nam nhỉ trọng tình trọng nghĩa
Chương 773: Nam nhỉ trọng tình trọng nghĩaChương 773: Nam nhỉ trọng tình trọng nghĩa
Chuong 773: Nam nhi trong tinh trong nghia
Thạch Chí Kiên không thích bi kịch. Hắn thích cuộc sống hài kịch tràn ngập niềm vui.
Mitsuko Yamada biết mình có chút thất thố, vội quay đầu sang một bên dùng mu bàn tay lau mắt, sau đó mỉm cười quay mặt lại hỏi Thạch Chí Kiên còn muốn đi đâu nữa không.
Thạch Chí Kiên không thích nữ nhân khóc, hắn cảm thấy bầu không khí tẻ nhạt, lập tức đứng lên: "Ta hơi mệt một chút, chúng ta về đi."
Mitsuko Yamada nghe xong, gương mặt biến sắc, hoảng hốt bỏ đống hoa hồng trong tay xuống, chắp tay trước ngực: "Xin lỗi, Thạch tiên sinh, là ta quấy ray tâm trạng của ngươi. Ta thành thật xin lỗi."
Nói thật, Thạch Chí Kiên có chút chán ghét cách nói chuyện và lễ tiết của Nhật Bản, nhất là lời nói xin lỗi khi chưa biết rõ tình huống là gì, lại càng khiến cho hắn nghĩ không ra.
Trên đường trở về, Thạch Chí Kiên mất một khoảng thời gian dài mới hiểu ra.
Lần này Mitsuko Yamada ra ngoài dạo chơi với Thạch Chí Kiên, mục đích là để Thạch Chí Kiên vui vẻ. Đây là nhiệm vụ mà Asakura giao cho nàng, cũng là sứ mệnh mà nàng phải gánh vác.
Nhưng bởi vì nàng khóc mới ảnh hưởng đến tâm trạng của Thạch Chí Kiên. Điều này đối với Mitsuko Yamada mà nói, chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại, tội không thể tha thứ. ...
Rất nhanh hai người đã quay lại phòng ngủ của Thạch Chí Kiên.
"Ta... phải làm như thế nào ngươi mới vui vẻ trở lại?" Mitsuko Yamada hỏi.
Thạch Chí Kiên lắc đầu: "Ngươi cái gì cũng không cần làm. Bây giờ ngươi chỉ can quay về là được."
Mitsuko Yamada lại càng sợ hơn, cho rằng Thạch Chí Kiên tức giận.
Đột nhiên Mitsuko Yamada quỳ gối xuống trước mặt Thạch Chí Kiên, chắp tay trước ngực nói: "Ta xin ngươi cho ta đêm nay ở lại phục vụ cho ngươi. Ta sẽ tận hết khả năng khiến ngươi hài lòng, chỉ mong ngươi đừng đuổi ta đi."
Nhìn Mitsuko Yamada khóc lóc, Thạch Chí Kiên có chút không đành lòng. Dù sao hắn cũng là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa.
"Haiz, ngươi chẳng phải bức ta phạm sai lầm hay không? Vì danh dự của ngươi, cũng vì công việc của ngươi, ta sẽ cố mà giữ ngươi ở lại."
"Cảm ơn ngươi, Thạch tiên sinh, cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm ơn, ai bảo chúng ta có duyên với nhau chứ."
Thạch Chí Kiên cởi kimono, gương mặt chính khí.....
Sáng sớm.
Cộc cộc cộc.
Cánh cửa được người ta gõ vang.
Ông chủ khách sạn rất tận tâm cử người đến hỏi thăm khách có muốn dùng bữa sáng hay không.
Bữa sáng ở đây thường bao gồm cơm nắm mới làm, trứng cuộn, cơm, súp miso... được làm dựa theo số người đặt.
Tối hôm qua Thạch Chí Kiên đã đặt trước, nhưng bây giờ đã gần chín giờ mà không thấy Thạch Chí Kiên xuất hiện chỗ ăn sáng. Để tránh thức ăn bị lãng phí, ông chủ đích thân cử người đến xác nhận một phen.
Thạch Chí Kiên bị tiếng gõ cửa đánh thức. Hắn sửng sốt vài giây mới ý thức được hắn đang ở nước ngoài, còn đang ngủ tại khách sạn Tangchi nổi tiếng của địa phương. Hắn quay qua nhìn bên cạnh, nhìn Mitsuko Yamada đang cuộn tròn trên vai của mình, hắn đưa tay kéo chăn đắp kín cho nàng.
Lập tức, Thạch Chí Kiên lên tiếng trả lời nhân viên phục vụ bên ngoài, nói hắn rất nhanh sẽ đến thôi.
Chờ đến lúc bên ngoài không còn âm thanh nữa, Thạch Chí Kiên đứng dậy mặc quần áo. Hắn lấy một điếu thuốc, dựa lưng vào giường, ung dung hút một hơi, rơi vào suy tư.
Nữ nhân thường rất mẫn cảm. Mitsuko Yamada cũng giống như vậy. Thật ra, khi nhân viên phục vụ gõ cửa bên ngoài, nàng đã tỉnh, chỉ là không lên tiếng.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, dùng lỗ tai yên lặng cảm giác những gì phát sinh bên ngoài.
Ở Nhật Bản, địa vị của nữ nhân rất thấp. Nam nhân theo chủ nghĩa đại nam tử, thích xem nữ nhân như món đồ phụ thuộc mình. Nàng sợ Thạch Chí Kiên là nam nhân như vậy.
Nhưng nàng đã sai. Sau khi Thạch Chí Kiên tỉnh lại, hắn tự động đắp chăn cho nàng, đồng thời động tác còn rất nhẹ nhàng, sợ quấy ray giấc ngủ của nàng.
Điều này khiến cho trong lòng Mitsuko Yamada cảm thấy ấm áp, không khỏi lén lút mở mắt nhìn nam nhân bên cạnh.
"Ta đã đặt hai phần ăn. Nếu ngươi không đi, coi như ngươi lỗ đấy."
Thạch Chí Kiên là ai chứ? Hắn đã nhìn ra được hành động nhỏ của Mitsuko Yamada. Hắn đưa tay gạt tàn thuốc, sau đó nhìn Mitsuko Yamada đang lén lút mở mắt.
Lúc này Mitsuko Yamada mới làm bộ tỉnh lại, duỗi cánh tay ngáp một cái: "Thật ngại quá, ta bất lịch sự quá."
Thạch Chí Kiên khách sáo đáp lại: "Không sao, ngươi cứ ngủ tiếp đi cũng được."
Hai người nhìn nhau rồi bật cười, cảm thấy khách sáo như vậy có chút buồn cười.
"Ăn sáng thôi."
"Được rồi."
“Cùng nhau đi ăn nhé."
“Cũng được."
"Chúng ta đi."
"Quần áo của ngươi."
"À, ta quên."...
Trong nhà hàng của khách sạn.
Đới Phượng Ny không trang điểm, dựa lưng vào ghế, gương mặt mệt mỏi. Tay phải nàng cầm nĩa hờ hững cắm miếng cơm nắm trên bàn, nói với ông chủ: "Ông chủ, ở đây của các ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá ồn."
Ông chủ cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tiểu thư tôn quý, có phải nhân viên phục vụ của ta làm phiền đến ngươi không? Sau này ta bảo bọn hắn gõ cửa, hoặc đi lại nhẹ nhàng hơn." "Không phải, là mèo ở chỗ các ngươi."
"Mèo?"
"Phải." Đới Phượng Ny gật đầu: "Các ngươi nuôi rất nhiều mèo ở đây sao? Tối hôm qua ta ngủ đến nửa đêm nghe hai con mèo đánh nhau. Con mèo cái phát ra âm thanh rất đáng ghét, không ngừng kêu ô ô." Đới Phượng Ny cau mày, vẻ mặt khó chịu.