Chương 774: Tinh thần không biết sợ
Chương 774: Tinh thần không biết sợChương 774: Tinh thần không biết sợ
Chương 774: Tinh thân không biết sợ
Lúc này, Lương Hữu Tài ngồi bên cạnh bưng súp miso vui vẻ uống ừng ực.
Đới Phượng Ny chỉ vào Lương Hữu Tài, nói: "Đúng đúng, còn có âm thanh này nữa, giống như mèo liếm dĩa, khó nghe cực kỳ."
Ông chủ một lần nữa cúi người chào thật sâu: "Xin lỗi, tiểu thư tôn quý. Ta cũng không rõ ngươi đang nói cái gì, bởi vì khách sạn của chúng ta chưa từng nuôi mèo, thậm chí cũng không có mèo hoang ra vào."
Đới Phượng Ny nổi giận: "Ông chủ ngươi đúng là không thành thật. Ngươi cho rằng ta đang nói hươu nói vượn sao?”
Vừa đúng lúc Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada bước vào trong nhà hàng.
Đới Phượng Ny tóm lấy Thạch Chí Kiên: "Ngươi đến đây phân xử cho ta, xem ta có nói sai hay không? Tối hôm qua ngươi có nghe có hai con mèo ở phòng bên cạnh đánh nhau không, không ngừng phát ra âm thanh rất khó nghe?"
Thạch Chí Kiên ngơ ngác: "Ngươi có nghe nhầm không? Rất yên tĩnh, ta ngủ rất ngon."
Đới Phượng Ny phát điên lên: "Trời ơi, chẳng lẽ tai của ngươi bị lãng rồi sao? Mẹ kiếp! Đúng rồi, tại sao ngươi lại đi cùng với Mitsuko Yamada tiểu thư thế? Lại còn đứng sát như vậy làm gì? Nam nữ thụ thụ bất tương thân, hiểu chưa?"
Đới Phượng Ny đẩy Thạch Chí Kiên ra, kéo Mitsuko Yamada lại gân mình. Nhìn Mitsuko Yamada mặt mũi hồng hào, nàng vội hỏi: "Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đã dùng trang điểm gì? Sắc mặt của ngươi rất tốt."
Thạch Chí Kiên ngồi xuống: "Cứ bổ sung nhiều protein là được."
Đới Phượng Ny nguýt hắn một cái: "Ta đang hỏi Mitsuko Yamada chứ đâu có hỏi ngươi, ngươi chen vào làm gì? Ngươi là nữ nhân sao? Ngươi biết dưỡng da à?"
Thạch Chí Kiên tằng hắng một cái, nhìn Lương Hữu Tài đang điên cuồng bổ sung dinh dưỡng: "Tối hôm qua ngươi làm cái gì à?”
Lương Hữu Tài khó nói nên lời. Thạch Chí Kiên vội lảng đi chuyện khác: "Hôm nay ta có hẹn đến phòng thu của Inoue Daisuke, ngươi giúp ta làm một việc?"
"Làm việc gì?"
"Giúp ta tìm một số lưu manh, càng hung dữ càng tốt." Thạch Chí Kiên ghé sát tai của Lương Hữu Tài, nói với hắn vài câu.
Lương Hữu Tài ngạc nhiên hỏi lại: "Thạch tiên sinh, nhất định phải làm thế sao?"
"Ta dặn dò ngươi như vậy, ngươi cứ làm theo là được.'
"Được rồi, Thạch tiên sinh, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Đới Phượng Ny cầm tay của Mitsuko Yamada, nhiệt tình nói: "Đợi lát nữa ngươi trang điểm giúp ta được không? Ta muốn học cách chăm sóc da của ngươi."
Mitsuko Yamada gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Thạch Chí Kiên tràn ngập yêu thương. ...
Để đến phòng thu của Inoue Daisuke, Thạch Chí Kiên ngoại trừ bài hát Gió Tiếp Tục Thổi thì hắn còn phát huy tỉnh thần đạo nhạc, viết ra luôn bài Nguyệt Bán Loan và Thu Ý Nồng.
Ban đầu, ba bài hát này đều có nguồn gốc từ Nhật Bản. Bây giờ đảo ngược lại, Thạch Chí Kiên đạo nhạc đến Nhật Bản.
Đặc biệt hai bài hát Nguyệt Bán Loan và bài Thu Ý Nồng của Tamaki Koji cũng là bài hát vô cùng yêu thích của Thạch Chí Kiên.
Còn Tamaki Koji cũng là thần tượng trong giới ca hát mà Thạch Chí Kiên rất sùng bái.
Đối với thân tượng, toàn tâm toàn ý đạo nhạc, để tác phẩm của người đó tái hiện trên thế gian cũng xem như là sự tôn kính lớn nhất của Thạch Chí Kiên đối với hắn.
Bây giờ Thạch Chí Kiên chặn đường Tamaki Koji, nhưng với tài năng tuyệt vời của đối phương, hắn tin rằng đối phương nhất định có thể viết ra những bài hát hay hơn nữa trong tương lai.
Xét theo một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Thạch Chí Kiên đang ép tiến độ, để Tamaki Koji đóng góp cho nền âm nhạc Nhật Bản và Hồng Kông.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi khi đạo nhạc lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là một sự hy sinh bản thân thành toàn tập thể.
Dựa theo địa điểm mà Inoue Daisuke đã cho, ba giờ chiêu hôm đó Thạch Chí Kiên cùng với Đới Phượng Ny đến một phòng thu gần đó.
Ngẩng đầu nhìn lên, phòng thu này trông giống như một quán cà phê âm nhạc hoặc một salon âm nhạc.
Bước vào trong, có một quán cà phê, một sân khấu biểu diễn. Trên sân khấu có nhiều loại nhạc cụ, thậm chí còn có một cây đàn piano!
Nhìn bên cạnh có một chiếc kệ lớn chứa đầy các bài hát và đĩa hát khác nhau.
Lúc này, Inoue Daisuke đang thảo luận công việc với Matsushima, trưởng phòng thu. Nhìn thấy Đới Phượng Ny và Thạch Chí Kiên, hắn vội vàng bước đến, sau đó giới thiệu cho Matsushima bên cạnh.
Hôm qua, Matsushima đã nghe về chuyện của Thạch Chí Kiên và Inoue Daisuke, nhưng không để trong lòng, thậm chí còn cho rằng Inoue Daisuke đang khoác lác.
Matsushima là loại người cậy tài khinh người.
Hắn kêu gọi thành lập ban nhạc, đồng thời kêu gọi mở phòng thu. Hắn có niêm tin của một thiên tài, tự nhận không ai sánh bằng mình.
Cho nên, khi Matsushima nghe Inoue Daisuke khoác lác về Thạch Chí Kiên, gương mặt của hắn lộ ra sự khinh thường.
"Inoue Daisuke, ngươi đừng nói nữa. Âm nhạc dễ làm như vậy sao? Ngươi có biết tại sao mình chỉ là một tay trống không? Đó là vì ngươi thích thử sức mình với những đồ vật loạn thế bát tao. Ví dụ như karaoke đã ảnh hưởng đến sự tập trung của ngươi. Chơi nhạc thì nhất định phải tập trung. Nào, để ta xem người bạn Hồng Kông của ngươi sáng tác ra ca khúc kinh người như thế nào."
Đới Phượng Ny là nữ phiên dịch rất tốt, nhất là khi nghe người ta gièm pha hoặc châm chọc Thạch Chí Kiên, nàng sẽ gia tăng thêm ba phần trăm độ chính xác.
Thạch Chí Kiên không ngờ lại gặp phải hạng người mắt chó coi thường người khác như vậy.