Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 775 - Chương 775: Doi Nợ

Chương 775: Doi nợ Chương 775: Doi nợChương 775: Doi nợ

Chương 775: Doi nợ

Nhóm người Thạch Chí Kiên quay lại, chỉ thấy bốn năm nam nhân như hung thần ác sát xông vào.

Người xông vào đầu tiên là một người đầu trọc, trên đầu có xăm hình một con bò cạp dữ tợn.

Những người còn lại cũng cố ý lộ ra hình xăm trên cánh tay, vai vác gậy bóng chày đại diện cho thân phận, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Gã đại hán đầu trọc vừa bước vào nhà liền vênh váo đi về phía Matsushima và Inoue. Đầu tiên hắn khạc khạc hai cái rồi phun một bãi nước bọt xuống dưới đất, lúc này hắn mới chỉ vào Matsushima mà nói: "Đáng chết, tiền của các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Nếu không có tiền, thật ngại quá, ta và anh em của ta sẽ đập nát nơi này của các ngươi."

Khi đang nói chuyện, ba tên đàn em dùng gậy bóng chày đập phá những thứ trong phòng thu. Ngay cả đĩa nhạc trên kệ cũng bị chúng đánh xuống. Tách café trên bàn bị quét xuống đất vỡ tan tành.

Thạch Chí Kiên nhìn hình dáng của tên đầu trọc cùng phong cách làm việc, không thể không tán thưởng một câu "chuyên nghiệp”.

Kế hoạch của Thạch Chí Kiên rất đơn giản. Tìm mấy tên vô lại, rồi tìm đại lý do nào đó đến gây sự, khi đó hắn sẽ ra tay cứu giúp, thăng cấp thành ân nhân.

Không ngờ Lương Hữu Tài lại tìm được người ra sức đến như vậy, cũng không biết tốn bao nhiêu tiền nữa.

Thạch Chí Kiên biết được sự thật bên trong nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ ngây thơ, tiếp theo là nghi hoặc nhìn Matsushima và Inoue Daisuke.

Inoue Daisuke vội giải thích: "Bọn hắn là người đến thu nợ."

Sắc mặt Matsushima trắng bệch đến không nói ra lời.

Giọng của gã đầu trọc rất lớn, rất nhanh đã thu hút tất cả nhân viên của phòng thu đến.

Người có gan thì vội chạy vào bếp cầm dao, chày cán bội...

Còn lại thì tất đều trốn hết.

Thạch Chí Kiên cũng lui về sau một bước, làm ra vẻ không đếm xỉa đến.

Đồng đội heo Đới Phượng Ny thích nhất là gây chuyện. Nàng hưng phấn, xoa tay, lại muốn thi triển Phương Nhãn Quyền của nhà họ Đới.

Thạch Chí Kiên kéo nàng về phía sau: "Muốn chết sao? Ngươi cho rằng nơi này là Hồng Kông à? Ngươi không thấy tình huống như thế nào sao?"

Đới Phượng Ny bất mãn với sự nhát gan sợ phiền phức của Thạch Chí Kiên. Nàng bĩu môi nói: "Ngươi là nam nhân, tại sao lại nhát gan đến như vậy? Bổn tiểu thư đã học một thân công phu đấy nhé."

"Công phu gì? Mèo ba chân hay là ba tay?”

“Cut Đới Phượng Ny trừng Thạch Chí Kiên một cái.

Lúc này, hai người làm đẳng sau Thạch Chí Kiên xì xâm với nhau.

Đới Phượng Ny dịch lại cho Thạch Chí Kiên nghe: "Bọn hắn nói đám ác ôn lưu manh này là băng đảng bạo lực gần đây. Gã dẫn đầu là Bọ Cạp, rất tàn nhẫn. Trước kia, phòng thu kinh doanh quán café, miễn cưỡng kiếm được một ít tiền. Nhưng năm ngoái Inoue Daisuke không biết bị trúng tà gì lại ra sức phát minh cái máy karaoke gì đó, còn nói nghiên cứu thành công sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Vì thế hắn đã giật dây phòng thu đi mượn đại ca Bọ Cáp tiền nặng lãi, trước sau mượn hết ba trăm ngàn yên."

"Tuy nhiên, sau khi karaoke được phát minh ra thì chẳng bán được tiền. Inoue Daisuke đẩy nó đi khắp nơi để chào hàng nhưng không bán được bao nhiêu cái. Hiện tại, phòng thu nhập không đủ xuất, ngay cả tiền lương cũng không phát nổi. Khoản vay ba trăm ngàn lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ đã lên đến năm trăm ngàn."

Thạch Chí Kiên nghe xong, cảm thấy rất vui, không thể không tán thưởng Lương Hữu Tài làm việc đáng tin cậy. Bảo hắn tìm người giả, hắn lại đi tìm người thật. Nhìn biểu hiện của đám người Inoue Daisuke, bọn hắn khó mà vượt qua được một kiếp này.

Đợi đến khi bọn hắn không chống đỡ nổi nữa, đó chính là lúc hắn ra sân khấu biểu diễn.

Thạch Chí Kiên hoạt động cơ mặt một chút, để lát nữa nét mặt của hắn trở nên phong phú hơn. Bất luận thế nào, tối nay hắn nhất định phải diễn tốt vai anh hùng.

Từ xưa đến nay tài tử đều sợ chết. Matsushima cũng giống như vậy. Mặc dù hắn cậy tài khinh người nhưng không phải đồ ngốc. Đối mặt với đám lưu manh hung hãn, phản ứng đầu tiên là hảo hán không ăn thiệt trước mắt, tài tử không đấu cùng ác nhân.

Hắn cố gắng để hai chân của mình không quá run ray miễn cưỡng nói: 'Các anh em, chúng ta nhất định sẽ trả tiền cho các ngươi, các ngươi thư thả cho chúng ta mấy ngày nữa."

Chuyện này là do Inoue Daisuke mà ra. Inoue Daisuke đương nhiên không thể làm rùa đen rút đầu, không thể không đứng ra phụ họa: "Đúng vậy, chỉ cần ta bán được máy của mình, đến lúc đó ta có thể trả lại tiền cho các ngươi."

Ga đầu trọc vỗ tay vào gt của mình, vuốt ve hình xăm bọ cạp trên đầu, cười gan: "Thư thả cho các ngươi mấy ngày? Nghĩ hay lắm. Các ngươi có biết bởi vì các ngươi không trả tiền, chúng ta tổn thất bao nhiêu không? Có biết chúng ta bị lão đại mắng bao nhiêu lần không? Làm âm nhạc? Âm nhạc cái rắm."

Hắn vung tay lên: "Không trả tiền thì phá quán thôi."

“Tuân lệnh lão đại.' Ba tên đàn em lập tức vung gậy bóng chày.

"Các ngươi dám." Hai nhân viên của phòng thu một người cầm dao một người cầm chày cán bột ngăn ở đằng trước.

Matsushima vội cúi đầu: "Đừng kích động. Mọi người tuyệt đối đừng kích động."

Matsushima lại càng nói: "Chúng ta nhất định sẽ trả mà, xin cho chúng ta thêm một cơ hội."

Gã đầu trọc biệt danh Bọ Cạp hoàn toàn không để ý, khua tay: "Các ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì? Mau đập đi."

Ba tên lưu manh cười gắn, vung gậy bóng chày vài lần. Nhân viên cầm dao và chày cán bột trong tay lập tức mềm nhũn, vội lui về đằng sau, cùng nhau nhìn Matsushima.
Bình Luận (0)
Comment