Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 782 - Chương 782: Đến Kyoto

Chương 782: Đến Kyoto Chương 782: Đến KyotoChương 782: Đến Kyoto

Chuong 782: Den Kyoto

Đới Phượng Ny cảm thấy Thạch Chí Kiên cố tình làm như vậy. Biết đâu chừng nàng chưa nuốt được hai mỹ nữ Nhật Bản, nàng đã bị tên khốn Thạch Chí Kiên nuốt trước rồi.

Bởi vì Đới Phượng Ny nhớ lại cái kiểu nhìn chằm chằm của Thạch Chí Kiên khi hát với nàng, quá nhu tình. Rõ ràng tên gia hỏa đó có ý với nàng.

Đới Phượng Ny nghĩ đến điều này, toàn thân nổi da gà.

"Ta không thích xú nam nhân, tuyệt đối không. Cho nên, lần này đi công tác ta nhất định phải chú ý, đồng thời còn phải giữ khoảng cách với hắn, tuyệt đối không cho hắn bất cứ cơ hội ra tay nào. Bổn tiểu thư phải thủ thân như ngọc."

Thạch Chí Kiên nào nghĩ đến Đới Phượng Ny lại có những suy nghĩ rối rắm như thế.

Nói thật, từ lúc đến đây, Thạch Chí Kiên đã bận đến sứt đầu mẻ trán, không mua công ty thì sáng tác ca khúc. Có muốn thân mật với Mitsuko Yamada cũng không được, làm gì có thời gian mà đánh chủ ý lên người đại tiểu thư nhà họ Đới chứ.

"Mặt của ngươi làm gì căng thẳng như vậy?" Thạch Chí Kiên vừa xách hành lý vừa nói.

"Nói thật, tại sao lần này ngươi lại muốn dẫn một mình ta đến thủ đô chứ?" Có phải ngươi có mưu đồ với ta hay không?" Đới Phượng Ny khoanh tay nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.

"Ta mưu đồ cái quỷ. Nếu không phải ngươi biết tiếng ở đây, ta chẳng thèm đi chung với ngươi."

"ta tin ngươi mới là lạ." Đới Phượng Ny bĩu môi: "Ta là người chứng kiến, tận mắt nhìn ngươi lừa gạt tiểu mỹ nữ Miyuki Nakajima."

"Ngươi nghĩ ta xấu quá rồi đấy."

"Không phải ta nghĩ xấu mà là bản chất của ngươi xấu." Đới Phượng Ny tự nhận mình nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Thạch Chí Kiên: "Ta nói trước, đến đó ngươi nhất định phải thuê hai phòng. Còn nữa, nửa đêm không được phép gõ cửa phòng của ta, càng không thể có suy nghĩ xấu đối với ta, biết không?"

"Biết rồi." Thạch Chí Kiên đau đầu. Đới Phượng Ny nghĩ mình quá tốt đẹp rồi. Loại nữ nhân nào mà Thạch Chí Kiên chưa từng thấy qua, chẳng lẽ còn sinh ra huyễn tưởng với nàng sao?

Thạch Chí Kiên không nhịn được nhìn Đới Phượng Ny một chút.

Cũng không biết có phải vì đến Nhật Bản, chịu ảnh hưởng cách ăn mặc của nữ nhân bên này hay không, Đới Phượng Ny càng lúc càng xinh đẹp.

Mắt phượng mày ngài, mặt phấn má đào, tóc quấn khăn choàng, đôi môi đỏ rực. Nàng mặc một chiếc váy xếp ly màu trắng, đôi chân vừa dài vừa thon vừa trắng, chân đi giày pha lê, chiếc chuông bạc leng keng nơi mắt cá chân lại càng khiến nàng thêm đáng yêu.

Lúc này, do thời tiết tháng 7, tháng 8 nóng bức, trên trán Đới Phượng Ny lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng, từ cổ ngỗng trắng như tuyết nhìn xuống, quá dữ.

"Ngươi nhìn cái gì vậy? Nhìn cái gì mà nhìn?" Đới Phượng Ny nhạy cảm chú ý đến hành vi của Thạch Chí Kiên, vội vàng che lại chỗ nào đó.

Thạch Chí Kiên vội vàng dùng bàn tay làm quạt quạt mấy lần, dời ánh mắt sang chỗ khác: "Có quỷ mới nhìn ngươi. Nóng quá, thời tiết này... hồng hộc, hồng hộc."

Đới Phượng Ny khó chịu nói: "Có ý gì? Chẳng lẽ ta xấu xí, ngươi nhìn cũng chẳng muốn nhìn?" Thạch Chí Kiên giơ tay đầu hàng: "Ngươi không xấu, rất đẹp, rất quyền rũ, được chưa?"

"Hừ, không có thành ý gì cả." Đới Phượng Ny trừng mắt với Thạch Chí Kiên: "Thật không biết làm sao ngươi có thể lừa gạt nhiều nữ nhân đến như vậy? Khen người ta xinh đẹp tối thiểu nhất cũng phải sử dụng mấy từ cảm thán chứ. Ví dụ như wow, đẹp quá, cực kỳ đẹp, ai lại như ngươi vừa rồi."

Thạch Chí Kiên bó tay: "Ngươi đang thử chất lượng phổi của ta à? Ngươi có biết đoạn đường này ngươi đã chọc giận ta bao nhiêu lần rồi không? Ngươi có tin ta dẫn ngươi đến Kyoto rồi giải quyết ngươi ngay tại chỗ hay không?"

Thấy Thạch Chí Kiên nổi giận, Đới Phượng Ny giật mình một cái rồi bĩu môi nói: "Ngươi cần gì phải hung dữ lên vậy? Người ta chỉ nói chơi thôi mà."

"Có quỷ mới nói chơi với ngươi?" Thạch Chí Kiên làm bộ tức giận, đẩy hành lý tiến về phía trước.

Đới Phượng Ny phụng phiu đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên, le lưỡi theo bóng lưng của hắn. Mỗi lần nàng bước đi, chiếc chuông bạc trên mắt cá chân kêu leng keng. Trong đầu nàng chợt nổi lên một suy nghĩ cổ quái: "Nếu hắn giận ta thật, ta phải làm sao bây giờ?"...

Trên máy bay, Thạch Chí Kiên từ đầu đến cuối đều duy trì mặt đen.

Điều này khiến cho Đới Phượng Ny cảm thấy rất khó chịu.

Chẳng biết tại sao, nàng đã quen đấu võ mồm với hắn, bây giờ hắn không thèm để ý đến nàng, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy không quen. Ngay cả quyển truyện mà nàng yêu thích nhất Astro Boy cũng không đọc nổi.

Ba giờ chiêu, Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Ny xuống máy bay. Hai người đón một chiếc taxi vào thẳng nội thành.

Kyoto trong thời đại này đã bắt đầu mang diện mạo của một đô thị thế giới, với những tòa nhà cao tầng và xe điện, taxi ở khắp mọi nơi.

Nếu so sánh, Hồng Kông trông hơi giống một quận nhỏ đang chờ được phát triển.

Đới Phượng Ny nhìn những tòa nhà chọc trời bên ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Nàng ôm má chớp đôi mắt đẹp, ngược lại yên tĩnh lạ thường.

Điều này khiến cho Thạch Chí Kiên có chút không quen.
Bình Luận (0)
Comment