Chương 783: Ngươi tưởng mình là khách du lịch sao?
Chương 783: Ngươi tưởng mình là khách du lịch sao?Chương 783: Ngươi tưởng mình là khách du lịch sao?
Chương 783: Ngươi tưởng mình là khách du lịch sao?
Khách sạn Hilton.
Cao hai mươi tám tầng, đây là khách sạn năm sao lớn nhất ở Kyoto vào thời đại này. Đằng trước khách sạn trang trí vô cùng bá đạo.
Đới Phượng Ny kinh ngạc khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên dẫn nàng đến đây. Nàng vừa mang hành lý vừa hỏi: "Ngươi muốn ta ở đây không?”
"Đương nhiên rồi. Tránh cho ngươi nói ta ăn hiếp ngươi nữa."
"Không phải chỉ thuê một phòng thôi sao?"
Cam miệng lại."
"Cam miệng thì câm miệng, làm gì ghê gớm vậy.
Thạch Chí Kiên bước xuống xe, cùng với Đới Phượng Ny bước vào trong khách sạn.
Người giữ cửa khách sạn rất có ánh mắt. Vừa nhìn thấy hai người Thạch Chí Kiên bước xuống xe, hắn đã vội tiến lên đỡ lấy hành lý.
Thạch Chí Kiên đi đẳng trước.
Đới Phượng Ny đi theo đằng sau, trong lòng suy nghĩ, nếu hắn chỉ muốn thuê một phòng thì sao?
Ta nên chấp nhận hay từ chối?...
Sảnh khách sạn thật tráng lệ.
Là khách sạn 5 sao với nhiều chuỗi khách sạn toàn cầu, khách sạn Hilton đồng nghĩa với sự sang trọng cao cấp.
Thạch Chí Kiên bước đến quầy tiếp tân.
Nhân viên lễ tân nhiệt tình hỏi: "Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì?"
Thạch Chí Kiên dùng tiếng Anh để giao tiếp: "Lam phiền, ta muốn thuê hai căn phòng."
"Xin hỏi ngươi muốn thuê phòng tiêu chuẩn hay cao cấp?"
"Tiêu chuẩn."
"Xin hỏi ngươi muốn ở mấy ngày?”
"Ba ngày." Thạch Chí Kiên móc ra một xấp đô la Mỹ mới tinh.
Đô la Mỹ có thể được sử dụng trên toàn thế giới trong thời đại này.
Thấy Thạch Chí Kiên ra tay hào phóng như thế, nhân viên lễ tân lại càng nhiệt tình.
"Vâng, tiên sinh, xin chờ một chút."
Nhân viên lễ tân nhanh chóng mở phòng, lại có quản lý đại sảnh dẫn khách đến lầu tám.
Đới Phượng Ny đi theo đằng sau, bĩu môi nói: "Ta tưởng ngươi ngon lắm, có thể ở phòng tổng thống, nhưng cuối cùng lại thuê phòng tiêu chuẩn."
Thạch Chí Kiên quay lại hỏi nàng: "Ta thuê một phòng cho ngươi, để ngươi làm phu nhân tổng thống, được không?”
Đới Phượng Ny chép miệng: "Gat người." "Biết gạt người thì cam miệng lại. Ngươi cho rằng mình đang di du lịch sao?"
Sở dĩ Thạch Chí Kiên chọn khách sạn này là vì nó có dịch vụ tốt và tương đối gân trụ sở Sony, khoảng cách chưa đến 800 mét, thuận tiện cho mọi việc.
Quản lý tiền sảnh phục vụ rất tốt. Khi dẫn khách đến phòng thuê xong, hắn còn hỏi khách cần gì nữa không.
Thạch Chí Kiên đặt suất ăn rồi bảo đối phương cất hành lý giùm mình. Hắn nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ chiều.
Thạch Chí Kiên rửa mặt qua một lần.
Đối với hắn mà nói, thời gian bây giờ là vàng bạc. Có thể liên lạc với Sony, hắn tuyệt không kéo dài đến ngày mai.
Thạch Chí Kiến chuẩn bị sẵn tư liệu cho vào cặp, sau đó đi ra khỏi phòng, đến phòng của Đới Phượng Ny gõ cửa.
Cũng không biết Đới Phượng Ny ở bên trong làm cái gì, Thạch Chí Kiên gõ hơn nửa ngày bên trong mới có phản ứng: "Ai vậy?"
"Ai cái đầu ngươi đấy. Ngoại trừ ta thì còn có thể là ai?" Thạch Chí Kiên nói.
"À, thì ra là tên khốn Thạch Chí Kiên ngươi." Giọng điệu của Đới Phượng Ny bên trong hiện lên vẻ giễu cợt: "Ngươi gõ cửa phòng của ta để làm gì?"
"Có thể làm gì? Đương nhiên là có chuyện tìm ngươi rồi. Ngươi chuẩn bị đi cùng với ta đến Sonny." Thạch Chí Kiên cảm thấy khi nói chuyện với nàng, trong bụng của hắn luôn chất đây lửa giận.
Chẳng lẽ là do thời tiết quá nóng?
"Tại sao ta lại phải đi cùng với ngươi? Ta không quen đám người ở đó."
"Buồn cười, ngươi là phiên dịch của ta, ngươi không đi với ta, ta bàn chuyện như thế nào?"
"Không phải tiếng Anh của ngươi rất tốt sao? Vừa rồi ngươi nói rất trôi chảy ở quầy lễ tân đó. Ngươi sang đó mà trò chuyện về lịch sử nước Anh với đám người Sony."
Thạch Chí Kiên dùng tay ôm trán, hận không thể lôi nàng ra ngoài mà đánh cho một trận tơi bời. Hắn hít sâu một hơi, giúp cho mình bình tĩnh lại, sau đó hắn mới nói: "Ngươi mau mở cửa ra, ta nói chuyện với ngươi."
Cạch.
Cửa phòng khách sạn mở ra một khe nhỏ. Đới Phượng Ny đưa mặt của nàng ra. Trên đầu của nàng trùm khăn, mặc áo choàng tắm, hiển nhiên là nàng vừa mới tắm xong.
"Cửa thì mở rồi, ngươi có gì thì nói mau. Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta xinh đẹp như hoa. Nếu chẳng may ngươi có mưu đồ làm loạn với ta, ta biết kêu oan với ai bây giờ?"
Thạch Chí Kiên bó tay: 'Ngươi tưởng mình là khách du lịch sao? Bây giờ mà còn đắp mặt nạ?”
Đới Phượng Ny vỗ mặt: "Trên đường đi nóng quá, ta bổ sung nước thôi."
"Mặc lại quần áo, tháo mặt nạ xuống, theo ta đi." Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vô cùng nghiêm khắc.
Đới Phượng Ny thấy Thạch Chí Kiên nổi giận, lập tức mở to đôi mắt: "Phải đi sao? Bây giờ sắp năm giờ, người ta cũng đã tan làm. Chi bằng ngày mai đi."
Thạch Chí Kiên trả lời rất rõ ràng: "Ngươi còn không ra, ta phá cửa vào đấy." "Khoan đã, bổn tiểu thư đang thay quần áo. Me kiếp, ngay cả đắp mặt nạ cũng không cho. Đi với ngươi vất vả quá. Sớm biết như vậy, ta đã không đi rồi." Đới Phượng Ny đóng cửa lại, lải nhải cả nửa ngày.