Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 800 - Chương 800: Đánh Cược

Chương 800: Đánh cược Chương 800: Đánh cượcChương 800: Đánh cược

Chương 800: Đánh cược

Tất nhiên, rủi ro đi kèm cũng rất cao. Nếu Mitsuko Yamada không nắm quyền, Thạch Chí Kiên sẽ đối mặt với nguy cơ đứt gãy chuỗi vốn, điều này sẽ ảnh hưởng đến ngành công nghiệp ở Hồng Kông, đồng thời có thể gây ra hiệu ứng domino và trực tiếp sụp đổ.

"Asakura sẽ không dễ dàng thua trận như vậy đâu." Mitsuko Yamada nói: "Trong công ty có ba người kế nhiệm là Okamoto Yoshi, Yamamoto Yoko và Kawashima Hide. Đặc biệt, Okamoto Yoshi là do đích thân Asakura chỉ định. Nếu muốn giành được quyền kiểm soát cổ phần, ngươi nhất định phải đánh bại hắn."

"Năm triệu đô la Mỹ đủ để đánh bại hắn rồi." Thạch Chí Kiên tự tin nói.

"Sự việc xảy ra quá đột ngột. Giá cổ phiếu ngày mai sẽ giảm mạnh. Okamoto Yoshi dù tài giỏi đến đâu cũng không thể huy động được năm triệu đô la Mỹ để cứu vãn. Kim Long, ta ăn chắc rồi." Ánh mắt Thạch Chí Kiên sáng rực lên.

Công ty chế tạo máy Kim Long đã hoạt động ở Yokohama hơn ba mươi năm, chưa kể nguồn gốc sâu xa, có tài sản có thể kiểm chứng lên tới tám mươi triệu đô la Mỹ, càng không cần phải nói đến những sản nghiệp màu xám khác.

Bỏ năm triệu để tận dụng một doanh nghiệp lớn trị giá tám mươi triệu và kiểm soát Kim Long, lấy nhỏ thắng lớn chắc chắn là một canh bạc lớn!

"Nhưng Okamoto Yoshi không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Hắn nhất định sẽ có biện pháp!" Mitsuko Yamada lo lắng nói.

Lúc này, sự sống và cái chết của nàng gắn liên với nam nhân bên cạnh.

Tất cả những gì nàng có thể làm là nghe theo mệnh lệnh của hắn, dựa theo sắp xếp của hắn mà làm việc.

"Ngươi yên tâm đi, ta đã có nghĩ đến điều này rồi." Thạch Chí Kiên dùng ngón tay vén mái tóc của Mitsuko Yamada ra đằng sau, lộ ra gương mặt xinh đẹp của nàng.

Có lẽ bởi vì quá lo lắng, sắc mặt của Mitsuko Yamada vô cùng tái nhợt.

Ngón tay Thạch Chí Kiên vuốt lên mái tóc của nàng, cảm nhận được sự trơn bóng.

Dần dần, gương mặt Mitsuko Yamada đỏ bừng, mơ hồ có thể nhìn thấy các mạch máu.

"Có cần ta ở lại đây hay không?" Mitsuko Yamada thẹn thùng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên đang định lên tiếng. Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa không đúng lúc phá vỡ tình nông mật ý mà hai người vất vả lắm mới dựng lên được.

"Ai đấy?"

"Là ta." Đới Phượng Ny kêu lên: "Ta quên đồ ở đây, muốn vào trong tìm."

"Đồ gì?"

"Đồ của nữ nhân. Một nam nhân như ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Giọng điệu của Đới Phượng Ny bất thiện.

Thạch Chí Kiên lắc đầu, buông Mitsuko Yamada đang ôm ra.

Mitsuko Yamada chỉnh lại quần áo, tư thái đoan trang ngồi trên ghế salon. Nàng suy nghĩ một chút rồi tu rót cho mình một tách nước trà. ...

Thạch Chí Kiên đứng dậy, bước qua mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Đới Phượng Ny đã như lửa xông vào: "Đồ của ta đâu mất rồi?" Vừa nói, nàng bắt đầu tìm kiếm, ánh mắt liếc nhìn Mitsuko Yamada đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Thấy Mitsuko Yamada quần áo chỉnh tề, lúc này nàng mới thở phào một hơi.

Thạch Chí Kiên vốn đang một bụng lửa giận, nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của Đới Phượng Ny, hắn ngẩn cả người.

Đới Phượng Ny mặc chiếc váy ngủ màu đỏ, hiện tại chiếc váy ngủ đang bị xộc xệch.

Thạch Chí Kiên nheo mắt nhìn eo nhỏ của Đới Phượng Ny lắc tới lắc lui khi đi tìm đồ vật. Đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết, bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn trong đôi dép lê màu đỏ. Tim Thạch Chí Kiên đập mạnh một cái, lập tức lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mitsuko Yamada kinh ngạc ngồi trên ghế salon, hỏi Đới Phượng Ny: "Phượng Ny tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì?"

"Kẹp tóc." Đới Phượng Ny đáp: "Vừa nãy ta còn kẹp nó trên đầu, chẳng biết tại sao về phòng lại không thấy đâu, ngươi nói có kỳ quái không?" Đới Phượng Ny thừa dịp tìm kiếm tiến sát bên cạnh Mitsuko Yamada: "Chắc không rơi ở đây mà rơi ở chỗ khác rồi. Được rồi, cùng lắm thì ngày mai tìm tiếp."

Vừa nói Đới Phượng Ny vừa đặt mông ngồi bên cạnh Mitsuko Yamada, mắt phượng nhướng lên, ném cho Mitsuko Yamada một ánh mắt đưa đẩy: "Mitsuko tiểu thư, nếu không chúng ta tâm sự nhé?"

"g2?"

"Ơ cái gì mà ơ? Ta thấy ngươi khuya như vậy rồi còn không về nhà, nhất định là nói chuyện với Thạch tiên sinh rất vui vẻ. Chi bằng ngươi có chuyện gì vui, lấy ra chia sẻ cho mọi người cùng biết. Chúng ta là bạn tốt với nhau mà." Đới Phượng Ny nói, theo thói quen đưa tay quàng qua vai Mitsuko Yamada.

Mitsuko Yamada vội tránh ra: "Muộn rồi, ta phải vê thôi."

"Thật sao?" Đới Phượng Ny sững sờ, có chút lưu luyến thu cái tay vừa mới duỗi ra.

Thạch Chí Kiên thấy Mitsuko Yamada muốn về, lập tức nói: "Cũng muộn rồi, để ta tiên ngươi."

"Vâng, cảm ơn." Mitsuko Yamada mỉm cười ngọt ngào.

Đới Phượng Ny gấp lên, vội vàng đứng dậy: "Không cần đâu, để ta tiễn Mitsuko tiểu thư cho."

"Cái gì?" Thạch Chí Kiên ngẩn người.

Đới Phượng Ny một tay đè Thạch Chí Kiên xuống ghế salon: "Ngươi là ông chủ, ta là phiên dịch kiêm thư ký của ngươi. Công việc khổ cực như vậy đương nhiên phải do ta làm rồi."
Bình Luận (0)
Comment