Chương 803: Bảo vệ một nữ nhân
Chương 803: Bảo vệ một nữ nhânChương 803: Bảo vệ một nữ nhân
Chương 803: Bảo vệ một nữ nhân
"Nhị thúc, ngươi đừng mắng ta, cũng đừng đánh ta. Ta rất ngoan, cũng rất nghe lời." Phích Lịch Hổ Trần Diệu Thái vừa nấy còn uy phong lẫm liệt lúc này hai tay nắm lỗ tai, biểu hiện đáng thương, cầu xin nhị thúc Trần Hổ Vượng tha thứ.
Trân Hổ Vượng tức giận nhìn thoáng qua đứa cháu trai đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn còn chưa nghiêm chỉnh.
Hắn giơ tay làm bộ như muốn đánh nhưng rồi lại bỏ xuống.
"Haiz."
Trân Hổ Vượng thở dài, chắp tay quay đầu bước đi.
Trân Diệu Thái vội đi theo đẳng sau.
Trân Hổ Vượng đang đi về phía xe hơi của mình, đột nhiên quay đầu lại.
Trần Diệu Thái cũng đứng im, một lần nữa nắm chặt lỗ tai, ánh mắt tội nghiệp nhìn nhị thúc của mình.
Trần Hổ Vượng chỉ vào mũi của hắn: "Vừa nãy ngươi không phải uy phong lắm sao? Ngay cả răng của người ta ngươi cũng nhổ xuống mà."
"Nhị thúc, ngươi nhìn lầm rồi. Ta thấy răng của hắn không tốt, sợ hắn bị sâu răng. Bị sâu răng thì phải đến bệnh viện, mà đi bệnh viện thì phải tốn tiền, cho nên ta giúp hắn một chút thôi mà. Đây cũng là ngươi dạy ta. Mỗi ngày một việc thiện, giúp người làm niềm vui." Trân Diệu Thái dẻo miệng nói.
Trần Hổ Vượng sắp bị đứa cháu trai làm cho tức chết, đầu ngón tay chỉ vào Trần Diệu Thái mà run lên.
"Ngươi..."
"Ta cái gì...
"Ngươi được lắm."
"Ơ, đúng vậy đúng vậy, ta cũng cảm thấy ta rất khỏe. Cảm ơn nhị thúc đã quan tâm." Trần Diệu Thái vui vẻ ra mặt.
"Mẹ kiếp, ngươi ngay cả nói tốt hay xấu cũng không hiểu sao?" Trân Hổ Vượng nổi giận.
"Nhị thúc, ngươi chửi bay à? Lại còn mẹ kiếp nữa? Mẹ của ta là chị dâu của ngươi, ngươi lại... Trân Diệu Thái há to miệng, làm ra vẻ giật mình.
Trần Hổ Vượng rốt cuộc không nhịn được nữa, vung mạnh tay muốn đánh.
Trần Diệu Thái quyết định thật nhanh, hai tay nhéo lỗ tai quỳ xuống đất, ngửa mặt nhìn Trần Hổ Vượng: "Trên đời chỉ có nhị thúc tốt, con cái với nhị thúc như bảo bối..."
Thái độ của Trần Hổ Vượng trở nên do dự, khóe miệng co giật, nửa ngày sau mới thở dài nói: "Tại sao nhà họ Trần chúng ta lại xuất hiện một đứa không biết xấu hổ như ngươi?"
Trân Diệu Thái trơ mặt đứng lên: "Đó là do phong thủy nhà họ Trần chúng ta tốt."
"Ta không bảo ngươi đứng lên, ngươi tiếp tục quỳ ở đó cho ta."
"Vâng." Trần Diệu Thái lại nhéo lỗ tai quỳ xuống.
Khóe miệng Trân Hổ Vượng lại giật một cái: "Đứng lên đi, ta có chuyện cho ngươi làm đây."
"Vâng." Động tác đứng lên của Trần Diệu Thái lại càng nhanh. Quy xuống đứng lên vô cùng tự nhiên.
Trân Hổ Vượng lại cảm thấy thận của mình đau nhức.
"Nhị thúc, ngươi gọi ta làm cái gì? Lên núi đao hay xuống chảo dầu, ngươi nói cho ta biết, ta tuyệt đối không cau mày."
"Ta cũng không ác độc bảo ngươi đi chết như vậy."
"Ngươi nói đấy nhé, chú cháu ta còn khách sáo cái gì nữa. Ngươi chết cũng là ta chết. Nếu ta chết, ngươi cũng không sống nổi. Ta biết mà."
"Ngươi biết cái quỷ.' Trân Hổ Vượng búng một cái vào trán của cháu trai: "Lan này ta muốn ngươi đi bảo vệ một nữ nhân."
"Nữ nhân? Muốn ta bảo vệ ai? Là tình nhân cũ hay bạn gái ngươi mới lừa gạt? Yên tâm đi, ta tuyệt đối không làm nhục sứ mệnh, bảo vệ thím tương lai của ta thật tốt. Ta có thể cam đoan với ông trời, ngay cả một cọng lông của nàng cũng không mất."
Trâu Văn Hoài lại gõ cho Trân Diệu Thái một cái vào trán thật mạnh khiến Trần Diệu Thái không dám nói hươu nói vượn nữa.
"Nàng tên... Mitsuko Yamada.....
Kyoto, phòng giam giữ tội phạm kinh tế.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Nobuo Asakura dường như đã già hơn rất nhiều. Mái tóc trắng ở thái dương lại càng thêm chướng mắt. Ánh mắt già nua mờ mịt của hắn trở nên u ám hơn dưới ánh sáng.
Trước mặt hắn là một người ngồi thẳng, vòng eo săn chắc, vầng trán hơi hói trông rộng lạ thường. Hắn có một cặp mắt hình tam giác xảo trá hung ác, khiến cho người ta khi nhìn hắn có cảm giác không rét mà run.
"Okamoto, chuyện này ta giao cho ngươi. Tin tức về việc ta bị bắt sẽ xuất hiện trên báo chí ngày mai và lan truyên khắp Kyoto. Đến lúc đó, giá cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ giảm mạnh! Ngươi phải tìm cách ngăn chặn nữ nhân ác độc Mitsuko Yamada đó tận dụng cơ hội để hấp thụ cổ phiếu, nắm quyền kiểm soát vốn cổ phần!"
"Ngươi là hy vọng cuối cùng của ta. Cho dù ta không thể ra ngoài, ta cũng không thể vô duyên vô cớ làm lợi cho đôi cẩu nam nữ đó." Nobuo Asakura nói xong, hít một hơi thật dài. Chuyện xảy ra hôm nay kích thích hắn quá lớn, khiến cho hắn tuổi tác đã cao có chút tức ngực khó thở.
Okamoto nhìn vị kiêu hùng giống như thợ săn bị đánh bại trước mặt, trong lòng vừa có chút thương hại vừa mừng rỡ.
Hắn chờ đợi ở công ty Kim Long nhiều năm như vậy chính là chờ một cơ hội. Bây giờ cơ hội đã đến.
Là người quyền lực thứ hai trong công ty kim Long sau Nobuo Asakura, Okamoto Yoshi, Yoko Yamamoto và Hide Kawashima được mệnh danh là "Ba chàng lính ngự lâm" của Kim Long.