Chương 804: Xua hổ nuốt sói
Chương 804: Xua hổ nuốt sóiChương 804: Xua hổ nuốt sói
Chương 804: Xua hổ nuốt sói
Trong số ba người, Okamoto Yoshi là người mạnh nhất và kiểm soát nhiều cổ phần nhất trong công ty. Ngoài ra, Okamoto Yoshi luôn tôn trọng Asakura, đã chiếm được lòng tin của Asakura. Vì vậy, sau sự việc này, Nobuo Asakura đã xin gặp Okamoto Yoshi sau khi được lấy lời khai xong.
Hắn có rất nhiều điều cần bàn giao lại cho Okamoto Yoshi. Mặc dù hắn biết Okamoto Yoshi không cung kính mình như ngoài mặt, nhưng lúc này hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có thể xua hổ nuốt sói, dựa vào Okamoto Yoshi để diệt trừ Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada.
Okamoto Yoshi cố gắng đè nén sự vui mừng trong lòng, làm ra vẻ trung thành: "Chủ tịch đại nhân, ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy. Ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì. Đúng rồi, những kẻ ghê tởm kia khẳng định sẽ bị báo ứng. Ta nhất định sẽ bảo vệ công ty cho thật tốt, tuyệt đối không được người Hoa đáng chết cướp đi công ty."
Nobuo Asakura gật đầu: "Ngươi đi làm việc đi, ta chờ tin tức tốt của ngươi."
"Vâng." Okamoto Yoshi đứng dậy cúi đầu, nét mặt ngưng trọng, tràn đầy bi thương.
Khi hắn vừa quay người rời khỏi phòng giam giữ, nét bi thương trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu, ngược lại biến thành kinh hỉ và cuồng vọng.
"Sau này công ty Kim Long chính là thiên hạ của ta." Okamoto Yoshi nhận lấy điếu xì gà cấp dưới đưa tới, ngậm trong miệng chuyển động hai lần.
Cấp dưới cẩn thận hỏi: "Ngươi có cần ta tận dụng mối quan hệ thông báo với nơi này, để Nobuo Asakura tiên sinh dễ chịu hơn một chút không?"
Okamoto Yoshi mỉm cười, bàn tay nắm chặt thớ thịt trên mặt cấp dưới: "Sao, ngươi đau lòng hắn à? Nếu hắn bình an ra ngoài, ta mới không thoải mái."
Cấp dưới lập tức hiểu ra: "Ta hiểu rồi. Ta đi làm ngay, cam đoan Nobuo Asakura tiên sinh sẽ an hưởng tuổi già ở đây."
"Như vậy mới đúng." Okamoto Yoshi vỗ vào mặt của cấp dưới, tay kẹp điếu xì gà phun ra một ngụm khói: "Ngươi thông minh hơn một chút, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi."
"Vâng, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng." Cấp dưới cúi người chín mươi độ, biểu thị lòng trung thành.
"Còn nữa, tình thế bây giờ rất cấp bách, ngày mai ta không muốn nhìn thấy nha đầu Mitsuko đó xuất hiện trong ban giám đốc."
"Vâng, ta hiểu rồi."
"Tay chân sạch sẽ chút, bảo Dạ Xoa đi làm đi."
"Vâng." Cấp dưới lĩnh mệnh rồi rời đi.
Okamoto đầy tham vọng, nhướng đôi mắt tam giác lên với vẻ mặt đầy kiêu hãnh: "Muộn như vậy rồi ta đi đâu kiếm tiền để so đấu với nha đầu chết tiệt đó chứ? Đương nhiên phải dùng thủ đoạn thô bạo nhất nhưng cũng đơn giản nhất rồi. Mitsuko Yamada, ngươi đừng có trách ta." Ánh mắt hình tam giác lộ ra sự hung ác. ...
"Thôi đi, Đới tiểu thư, ngươi đừng có hại ta có được không?" Lương Hữu Tài bị Đới Phượng Ny kéo ra khỏi phòng đưa Mitsuko Yamada về nhà.
"Ta mới tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ. Chăn còn chưa ấm, ngươi đã bắt ta ra ngoài. Khổ thật đấy." Lương Hữu Tài đưa tay che miệng ngap một cái, làm ra vẻ khốn đốn.
Đới Phượng Ny đá một cái vào mông của hắn: "Ngươi có tin ta đá bay ngươi hay không?”
"Tin, ngươi đừng ra tay. Ngươi thô bạo quá." Lương Hữu Tài ôm mông, lập tức lấy lại tinh thần.
Mitsuko Yamada thấy hai người nói qua nói lại như vậy, vội lên tiếng: "Thật ra các ngươi không cần đưa ta về, tự ta trở về là được."
"Làm sao mà được chứ? Ta là người rất nghĩa khí. Ta nói sẽ đưa ngươi về là nhất định sẽ đưa ngươi về, tuyệt không thất hứa." Đới Phượng Ny hào khí ngất trời.
Vừa nói mọi người vừa bước ra đến cửa khách sạn. Người giữ cửa cho người lái xe Mitsuko Yamada đến, là một chiếc Toyota kiểu Beetle màu trắng.
"Chúng ta lên xe, để tên mập chết bam kia lái xe đi. Ta và ngươi ngồi đằng sau."
Lương Hữu Tài ủy khuất nói: "Đừng gọi ta là tên mập chết bầm. Ta có tên mà."
"Đúng đúng đúng, ngươi tên là mập chết bam Lương Hữu Tài. Ngươi còn không mau lái xe đi?" Đới Phượng Ny lại đá vào mông Lương Hữu Tài một cái.
Lương Hữu Tài bò lên chỗ tài xế.
Đới Phượng Ny đỡ Mitsuko Yamada ngồi băng ghế sau. Khó có được cơ hội ngồi cùng một chỗ, Đới Phượng Ny nói: "Nào, Mitsuko tiểu thư, ta dạy cho ngươi truyền thống văn hóa của người Hồng Kông chúng ta nhé. Ta sẽ giúp ngươi xem tướng. Ngươi đừng có mà không tin, ta học được từ thần tướng của miếu Thiết Chủy, rất chuẩn. Ngươi tin ta đi, ta không lấy tiền đâu."
Đới Phượng Ny thừa cơ nắm chặt bàn tay của Mitsuko Yamada, hết xoa rồi bóp, mặt mày hớn hở, sảng khoái vô cùng.
Mitsuko Yamada cảm thấy là lạ, muốn tránh đi nhưng Đới Phượng Ny lại càng nắm chặt hơn.
"Nam trái nữ phải. Để ta xem đường sinh đạo cho ngươi trước. Ồ, đường sinh đạo của ngươi dài thật, tối thiểu nhất cũng phải sống đến chín chục tuổi, coi như rất thọ rồi." Đới Phượng Ny nói.
Lương Hữu Tài lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu, nói: "Không ngờ Đới tiểu thư cũng biết xem tướng. Có rảnh thì giúp ta xem một chút."
Đới Phượng Ny tức giận nói: "Ngươi không cần nhìn. Ta nhìn mặt ngươi là biết ngươi bị đoản mệnh rồi."
Lương Hữu Tài oán thầm trong bụng nhưng không dám mắng, chỉ có thể nhấn chân ga tăng tốc độ.