Chương 809: Mãn Giang Hồng
Chương 809: Mãn Giang HồngChương 809: Mãn Giang Hồng
Chuong 809: Man Giang Hong
Dạ Xoa kinh ngạc: "Chuyện gì vậy? Tại sao hắn lại trở nên thần lực như thế?"
Lúc này, Dạ Xoa đột nhiên luống cuống, một sự sợ hãi chưa bao giờ có xuất hiện.
"Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết."* Trân Diệu Thái lại một đao chém xuống.
Đói vùng lên ăn thịt giặc Hồ, khát cười chém Hung Nô uống huyết.
Dạ Xoa chỉ cảm thấy có muốn tránh một đao kia cũng không được, giống như Thái Sơn áp đỉnh.
Hắn đưa ra một quyết định, co cẳng xoay người bỏ chạy.
Trân Diệu Thái giơ mã tấu phóng về phía eo của Dạ Xoa.
Dạ Xoa ngã xuống đất không dậy nổi.
"Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết!"*
Rồi đây dành lại cả giang sơn, về chầu cửa khuyết.
Trân Diệu Thái đã ngâm xong bài Mãn Giang Hồng. ...
Bóng đêm mông lung.
Bây giờ là mười hai giờ đêm.
Hồ Bình Ba gân Kyoto gon sóng, những izakaya bên hồ được treo những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ nhạt, trông đặc biệt rực rỡ trong đêm.
Bốn vệ sĩ trong bộ vest chỉnh te đang đợi ở cửa izakaya. Okamoto Yoshi trong "Ba chàng lính ngự lâm Kim Long" mặc áo choàng trắng bằng vải lanh, đang ngồi quỳ bên trong.
Chủ quán izakaya khập khiang bước ra, trên tay cầm hai chiếc đĩa tinh xảo.
Okamoto Yoshi quay đầu nhìn thoáng qua: 'Vất vả rồi, đây đều là những món mà ta yêu thích."
Đó là món sashimi còn dính máu, bên cạnh là những loại gia vị do chính ông chủ chuẩn bị.
Là những món ưa thích của Okamoto Yoshi.
Trên dĩa kia là một bình rượu sake tên là Thổ Hạc, do chính tay ông chủ ở đây pha chế, dù có tiền cũng không mua được.
"Chúc mừng ngươi, Okamorto tiên sinh. Rất nhanh ngươi sẽ lên làm chủ tịch công ty Kim Long." Ông chủ cẩn thận đặt đồ ăn và rượu xuống, sau đó đích thân cầm chai rượu Thổ Hạc lên rót cho Okamoto Yoshi.
Với vẻ mặt đầy tự hào, Okamoto cầm lấy ly rượu đưa lên mũi ngửi: "Chúng ta đã chờ ngày này rất lâu rồi. Bây giờ cuối cùng ta đã có được thứ mình muốn." Nói xong, hắn uống một hơi cạn sạch.
Ông chủ cầm lấy ly rượu, rót đầy rồi lại đưa cho Okamoto: "Bây giờ ngươi đang chờ tin tức sao?"
Okamoto Yoshi không phủ nhận: "Ta vui đến mức không ngủ được! Ta chỉ có thể ngắm trăng sáng và đến đây ăn chút đồ ăn khuya! Còn thèm chai rượu ngon của ngươi."
Ông chủ mim cười: "Chỉ là chai rượu này hình như còn chưa đủi"
"ý gì?" "Bởi vì còn có khách đến."
Khi đang nói chuyện, hắn nhìn thấy ai đó vén tấm màn izakaya bước vào.
Okamoto Yoshi sửng sốt. Hắn bố trí bốn vệ sĩ bên ngoài, nhưng tất cả đều không có tiếng động. Chẳng lẽ...
Nam nhân bước vào khoảng hơn năm mươi tuổi. Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá cây kiểu Trung Quốc, giày vải màu đen có đế trắng và cổ tay áo hơi xắn lên.
Sau khi nam nhân bước vào, lập tức đi vê phía Okamoto Yoshi.
Okamoto Yoshi cảm nhận được một cảm giác áp bức rất lạ, muốn đứng dậy.
Ông chủ bên cạnh nói: "Kẻ thiện không đến, kẻ đến không thiện. Okamoto tiên sinh vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến thì tốt hơn."
Okamoto Yoshi gật đầu, không động đậy nữa, nhìn người bước vào.
"Ta là Trần Hổ Vượng của Hồng Kông Bang." Nam nhân ôm quyền với Okamoto Yoshi, sau đó hắn ngồi xuống đối mặt với đối phương.
Okamoto Yoshi nheo đôi mắt hình tam giác nhìn Trân Hổ Vượng: "Ta dường như không có liên quan gì đến băng đảng các ngươi thì phải."
Trân Hổ Vượng mỉm cười nhìn ông chủ bên cạnh: "Ngươi có thể cho ta thêm một cái ly nữa hay không? Đồng thời cho ta một bình rượu Thổ Hạc nổi tiếng."
"Người đến chính là khách, đương nhiên là được rồi." Ông chủ què đứng dậy, khập khễnh bước vào trong. Một lát sau, hắn câm một cái ly ra ngoài.
Trân Hổ Vượng nhận lấy ly rượu, nhìn Okamoto Yoshi, nói: "Mời Okamoto tiên sinh rót cho ta một ly rượu."
Sắc mặt Okamoto Yoshi thay đổi. Đây là một sự làm nhục.
Ông chủ nói: "Chi bằng để ta rót cho ngươi."
Trân Hổ Vượng nhìn cũng không thèm nhìn ông chủ, chỉ lạnh lùng nói với Okamoto Yoshi: "Mời rót rượu."
Khóe miệng Okamoto Yoshi co quắp một chút. Hắn đột nhiên gạt bình rượu xuống đất: "Baka, ngươi coi ta là ai chứ? Ta là Okamoto Yoshi. Ngươi có biết chỉ một câu của ta là có thể tống ngươi vào nhà tù hay không?”
Trân Hổ Vượng mỉm cười, nhìn bình rượu Thổ Hạc chảy đầy trên mặt đất, lập tức nhặt lên tự rót cho mình một ly. Sau đó, hắn lắc lư ly rượu, ung dung nói: "Da Xoa là do ngươi phái đi?"
Mắt Okamoto Yoshi sáng lên: "Đúng thì sao?"
"Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, đến cục cảnh sát tự thú. Hai, tự đánh gãy một chân của mình." Trần Hổ Vượng lạnh lùng nói.
Okamoto Yoshi nhe răng cười: "Chỉ dựa vào tên gia hỏa ngươi?"
"Có vẻ ngươi không có ý định tự thú rồi."
"Tự thú cái quỷ. Tên đáng ghét kia, không ai có thể ra lệnh cho ta, biết không?" Okamoto Yoshi đứng dậy, chỉ vào mũi của Trần Hổ Vượng: "Bao gồm cả ngươi."
Trân Hổ Vượng cầm ly rượu ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. "Đánh gãy chân của hắn."