Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 808 - Chương 808: Đao Pháp

Chương 808: Đao pháp Chương 808: Đao phápChương 808: Đao pháp

Chương 808: Đao pháp

Nói xong, hắn sải bước bước đến chỗ Dạ Xoa. Khi đi ngang qua Đới Phượng Ny, hắn nói: 'Mỹ nhân, nhớ kỹ tên của ta. Phích Lịch Hổ Trần Diệu Thái."

Đới Phượng Ny hất mái tóc, học theo bộ dạng nữ hiệp trong phim, ôm quyền nói: "Ta là Huyết Thủ Nữ Đồ Đới Phượng Ny."

Trần Diệu Thái cười ha hả: "Tên hay lắm. Đánh thắng cùng nhau uống rượu nhé."

Đới Phượng Ny: “Một lời đã định.”

Mitsuko Yamada kéo áo Đới Phượng Ny: "Ngươi quen với hắn?"

"Không quen."

"Vậy tại sao ngươi lại uống rượu với hắn?"

"Tất cả mọi người đều là anh hùng hảo hán mà. Hơn nữa, bây giờ người ta cứu mạng chúng ta, tốt xấu gì cũng phải nịnh bợ người ta chứ."

"Nói đúng." Mitsuko Yamada gật đầu. Ở chung với Đới Phượng Ny một thời gian, nàng cũng nhiễm chút tính cách của đối phương.

"Đúng rồi, vị Phích Lịch Hổ huynh đệ kia, ngươi chừa cho tên khốn kia một hơi, để bổn tiểu thư dùng Mãn Thanh thập đại cực hình thẩm vấn hắn." Đới Phượng Ny tiếp tục ồn ào ở đằng sau.

Ồn ào xong, Đới Phượng Ny vội chạy đến chỗ của Lương Hữu Tài, dùng chân đá đá Lương Hữu Tài đang nằm trên mặt đất: 'Này, tên mập, chết chưa?”

Sắc mặt Lương Hữu Tài trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.

"Hắn không chết thật đấy chứ? Chẳng lẽ hắn đoản mệnh như vậy sao?" Đới Phượng Ny vội ngồi xuống, đưa ngón tay sờ mũi cảm nhận hơi thở của Lương Hữu Tài.

Một lát sau, Đới Phượng Ny đá vào trong bụng của Lương Hữu Tài: "Đừng giả chết nữa."

"Ai ui." Lương Hữu Tài như lò xò bắn lên, ôm bụng ủy khuất nói: Đới tiểu thư, ngươi thật ác độc, ta cho dù không chết cũng sẽ bị ngươi đạp chết."...

Đám người đi theo Trân Diệu Thái vội bảo vệ đám người Mitsuko Yamada rời đi.

Trân Diệu Thái vác mã tấu, chậm rãi bước về phía Dạ Xoa, đột nhiên tăng tốc, vung đao chém ngang.

Đám đàn em của Dạ Xoa vung đao và gậy bóng chày đánh tới.

Trần Diệu Thái cũng vung mã tấu. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đã có ba người ngã xuống không dậy nổi, kêu rên không thôi.

Lần đầu tiên Dạ Xoa nhìn thẳng Trần Diệu Thái. Hắn nheo mắt, đao võ sĩ trong tay chỉ vào chóp mũi của đối phương: "Có vẻ như đao pháp của ngươi rất lợi hại."

Trân Diệu Thái nhếch miệng cười một tiếng: "Ta đã bảo ngươi quỳ xuống gọi một tiếng gia gia, ngươi còn không nghe lời. Ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đây đất."

"Thật sao?" Dạ Xoa vừa nói xong, thân hình giống như quỷ mị, mũi chân vung lên một lớp cát mịn trên mặt đất, đánh úp về phía mặt của Trần Diệu Thái.

Khi Trân Diệu Thái đưa tay che mặt, Dạ Xoa đã nhảy lên, quay người chém vào trán Trân Diệu Thái. Trân Diệu Thái trở tay không kịp, vội lùi lại một bước, nhấc ngang mã tấu chặn lại trường đao của đối phương.

Dạ Xoa cười lạnh, đổi chém thành đâm.

Cổ tay của hắn run lên, trường đao giống như một con nộ long, mũi đao đâm thẳng vào cổ họng của Trân Diệu Thái.

Trần Diệu Thái cầm mã tấu bằng một tay làm động tác chặt nghiêng, mã tấu bổ ra.

Dạ Xoa rơi xuống đất, xoay tròn một cái, trường đao trong tay bắn thẳng ra, mục tiêu là bụng của Trần Diệu Thái.

Trân Diệu Thái không ngờ đao pháp của đối phương lại giảo quyệt như vậy, né tránh không kịp, bị trường đao phá rách bụng, đâm vào khoảng ba tấc.

Dạ Xoa mỉm cười: "ao pháp của ngươi có lợi hại đến cỡ nào cũng không phải đối thủ của ta." Nói xong, hắn rút trường đao ra khỏi lưng, lắc lư đầu nhìn Trần Diệu Thái, dường như đang thưởng thức một con mồi sắp đến tay, giọng điệu khinh miệt: "Cây đao này của ta nên đâm vào chỗ nào của ngươi đây?"

"Đâm mẹ của ngươi đấy." Trần Diệu Thái nhếch miệng, rút thanh đao ra, tiện tay vứt xuống đất, máu tươi từ trong vết thương trào ra, nhưng hắn không thèm quan tâm chút nào.

Từ đằng xa, Đới Phượng Ny nhìn thấy rõ ràng: "Vị đại hiệp kia, ngươi có chịu nổi hay không vậy? Ta có cần trốn trước không? Đúng rồi, ngươi có cần ta gọi xe cứu thương cho ngươi không?"

Trân Diệu Thái nhếch miệng cười một tiếng: "Gọi xe cứu thương? Ngươi gọi giùm hắn đi." Nói xong, hắn phóng về phía Dạ Xoa, miệng ngâm: "Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt!"

Ba mươi tuổi cát bụi công danh, tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.

Đây là đao pháp của đội Đại Đao mà cha của hắn là Trần Hổ Hưng đã dạy cho hắn. Không hề xinh đẹp, chỉ có một chữ, hung ác.

Sự hung ác này nhất định phải được tạo ra từ khí thế mạnh mẽ.

Khí thế đến từ chỗ nào?

Đất nước tan nát, sông núi còn đây!

Nhớ năm đó trong thời kỳ kháng chiến, đội Đại Đao đã dựa vào khí thế đánh đâu thắng đó giết đám người Nhật phải kêu to.

Đột nhiên, Dạ Xoa phát hiện Trân Diệu Thái trước mắt dường như có chút khác biệt với thời điểm vừa nãy, nhưng không biết là khác ở chỗ nào, chỉ cảm thấy mã tấu của đối phương như rồng, khí thế như hồng.

"Tĩnh khang sỉ, do vị tuyết; thần tử hận, hà thì diệt?" Một đao của Trần Diệu Thái chém lui Dạ Xoa hai bước.

Mối nhục Tĩnh Khang chưa xả hết. Hận thù này, bao giờ mới diệt.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment