Chương 812: Lục Hợp Hội
Chương 812: Lục Hợp HộiChương 812: Lục Hợp Hội
Chương 812: Lục Hợp Hội
Bên ngoài phòng họp.
Trân Hổ Vượng mặc bộ trường sam màu xanh đang đứng chờ bên ngoài cửa chính, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề nhúc nhích.
Đứa cháu trai Trân Diệu Thái ngáp một cái rồi đưa tay gãi đầu, nói với Trần Hổ Vượng: "Nhị thúc, bên trong dường như không có động tĩnh, chúng ta còn đứng ở đây làm gì?"
"Chúng ta đang chờ."
"Chờ cái gì?"
"Cơ hội."
"Cơ hội?" Trần Diệu Thái gãi đầu: "Chẳng lẽ Mitsuko tiểu thư còn muốn luận công ban thưởng cho chúng ta à?”
"Không phải đợi nàng."
"Thế thì đợi ai?"
“Thạch Chí Kiên Thạch tiên sinh."
"Người trẻ tuổi đó sao? Nghe nói tuổi của hắn còn nhỏ hơn cả ta. Nhị thúc, ngươi quá để mắt đến hắn rồi."
Đối với Thạch Chí Kiên, Trân Diệu Thái không hề có cảm giác kính sợ. Một tên gia hỏa còn nhỏ tuổi hơn cả mình, còn có thể đáng sợ đến cỡ nào chứ?
Trân Hổ Vượng biết Trân Diệu Thái đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên hắn không lên tiếng.
Trên thực tế, đối với Thạch Chí Kiên mà nói, Trân Hổ Vượng cũng không quá hiểu về đối phương, chỉ nghe những lời đồn liên quan đến hắn mà thôi.
Những lời đồn về Thạch Chí Kiên quá lợi hại, gần như biến hắn thành yêu nghiệt.
Cái gì là giúp đỡ Lôi Lạc lên làm tổng thanh tra.
Cái gì là đánh bại Đới Phượng Niên.
Đánh lui Lý Giai Thành.
Còn có đấu trí với Lợi Triệu Thiên...
Thạch Giáp Vĩ đều biết rõ những đại nhân vật đó.
Mười năm trước, những người đó thanh danh đã hiển hách, danh chấn Hương Giang, bây giờ bọn hắn lại càng khó lường hơn.
Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thật sự lợi hại như vậy sao?
Trâu Văn Hoài ôm thái độ hoài nghi.
Trong lúc hai chú cháu đang mơ màng, một người bước đến ghé vào lỗ tai Trần Hổ Vượng nói: "Long đầu, Thạch tiên sinh cho mời."...
Kyoto, biệt thự nghỉ dưỡng.
Trần Hổ Vượng và Trần Diệu Thái từ trên xe bước xuống. Trân Diệu Thái ngẩng đầu nhìn ánh nắng thiêu đốt đang đến gần giữa trưa, nhổ chiếc tăm đang cắn trong miệng ra, dùng lưỡi liếm môi, chỉ vào biệt thự trước mặt nói với Trân Hổ Vượng bên cạnh: "Ồ, phát tài rồi. Nhị thúc, ngươi nhìn đi, biệt thự này đẹp quá."
"Có đẹp hơn nữa cũng không phải của ngươi, hâm mộ cái gì?" Trân Hổ Vượng thản nhiên đáp lại.
"Ta nói cho ngươi biết, nhị thúc. Một ngày nào đó Trần Diệu Thái ta cũng sẽ ở trong biệt thự lớn như thế này. Không, sẽ còn lớn hơn, uy phong hơn." Trần Diệu Thái tỏ vẻ phách lối, chống nạnh, giống như trước mắt chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng đạt được.
Trần Hổ Vượng ném cây búa sau lưng Trần Diệu Thái xuống: "Đi gặp Thạch tiên sinh chứ không phải đi chém người, ngươi không nên mang theo những thứ này. Bất lịch sự lắm."
"Thói quen thôi, để de phòng vạn nhất." Trân Diệu Thái dùng chân vung một cái, nắm lấy cây búa trong tay: "Vứt thì tiếc lắm. Mặc dù lưỡi búa đã bị cùn nhưng vẫn còn có thể sử dụng được." Nói xong, hắn cắm cây búa vào lưng quân đẳng sau.
Dựa vào cây búa này, Trần Diệu Thái hắn đã chém ngã một đám vệ sĩ mà Yamamoto Yoko và Kawashima Hide mai phục bên ngoài cách đây không lâu, ngay cả lưỡi búa cũng cong queo.
Trần Hổ Vượng nhìn thấy, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi. Đứa cháu này trước giờ không phải lúc nào cũng nghe lời hắn. Hắn lảng sang chuyện khác: "Vết thương ở bụng ngươi sao rồi? Có cần lát nữa ta đưa ngươi đi bệnh viện không?”
Trân Diệu Thái kéo áo lên cho Trân Hổ Vượng xem bụng. Bụng của hắn đang quấn băng trắng, băng vải rướm máu, nhìn rất kinh dị.
Trần Diệu Thái vỗ vào vết thương, mày không nhăn một chút nào: "Ngươi nhìn đi, không chết được đâu.
"Cẩn thận. Lần này không phải mạng ngươi lớn mà là do vận khí của ngươi tốt." Trân Hổ Vượng quan tâm nói một câu.
Đứa cháu này cái gì cũng tốt, chỉ là khi đánh nhau lại thích liều mạng, chẳng khác nào đại ca Trần Hổ Hưng đã chết của hắn, khiến người ta luôn luôn lo lắng.
"Nhà họ Trần của chúng ta chỉ còn có một mình ngươi nối dõi. Ta cũng không muốn sau này không có ai đưa tiễn."
"Yên tâm đi, chờ chuyện này xong, ta sẽ cố gắng gieo hạt, rải hạt giống nhà họ Trần chúng ta khắp Nhật Bản này. Sau này, mấy đứa trẻ Nhật Bản đều là con trai của ta, cháu của ta." Trần Diệu Thái càn rỡ nói.
"Không đứng đắn gì cả." Trần Hổ Vượng chắp tay sau lưng, lười phản ứng đứa cháu này. ...
Cạch.
Lúc này, cánh cửa biệt thự mở ra. Bốn người áo đen mặc vest đen đi về phía hai người.
Một người trong đó dáng người cao lớn, da thịt đen nhánh, chẳng khác nào một tòa tháp sắt. Hắn nói: "Xin hỏi ngươi có phải là long đầu Trân Hổ Vượng của Hồng Kông Bang hay không? Ta là vệ sĩ riêng của Thạch tiên sinh, Triều Sán Ngưu."
Thì ra, hôm qua Thạch Chí Kiên vì sự an toàn của bản thân, ngoại trừ gọi điện thoại cho Hồng Kông Bang nhờ bọn hắn bảo vệ Mitsuko Yamada, hắn còn cố tình thuê bốn kim bài đả thủ của Lục Hợp Hội làm vệ sĩ riêng. Đồng thời trong đêm chuyển từ khách sạn đến căn biệt thự này.