Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 818 - Chương 818: Không Phải Tộc Ta, Trong Lòng Ắt Có Suy Nghĩ Khác

Chương 818: Không phải tộc ta, trong lòng ắt có suy nghĩ khác Chương 818: Không phải tộc ta, trong lòng ắt có suy nghĩ khácChương 818: Không phải tộc ta, trong lòng ắt có suy nghĩ khác

Chương 818: Không phải tộc ta, trong lòng ắt có suy nghĩ khác

"Nhị thúc, không phải ta nói ngươi. Bình thường ta rất tôn kính ngươi, cũng rất nể ngươi. Nhưng vừa rồi, ngươi vì một chức giám đốc mà quỳ xuống trước Thạch Chí Kiên."

Trên đường rời khỏi biệt thự, Trần Diệu Thái một bụng bất mãn, cảm thấy hành động vừa rồi của Trần Hổ Vượng đánh mất nhân cách, không có cốt khí.

Trần Hổ Vượng chắp tay sau lưng, dáng vẻ vân đạm phong khinh.

"Ngươi thật sự cho rằng ta vì mình sao?”

"Chẳng lẽ không phải?"

"Lần này Thạch tiên sinh để Hồng Kông Bang chúng ta phân chia địa bàn với Lục Hợp Hội, mục đích là vì ngăn cản. Hắn không cho phép bất cứ một nhà nào phát triển an toàn."

"Trái lại, hắn sắp xếp cho ta chức giám đốc trong công ty Kim Long, thật ra cũng là muốn ước thúc."

"Ước thúc ai?"

"Chủ tịch mới, Mitsuko Yamada."

"Nữ nhân đó không phải bạn gái của hắn sao? Hắn ngay cả bạn gái của mình cũng tính toán?" Lần đầu tiên Trân Diệu Thái cảm thấy Thạch Chí Kiên không đơn giản.

"Đừng quên, nàng ngoại trừ là bạn gái của Thạch tiên sinh, nàng còn là người Nhật Bản." Trân Hổ Vượng nói: "Không phải tộc ta, trong lòng ắt có suy nghĩ khác."

Trân Diệu Thái im lặng.

Trân Hổ Vượng nói tiếp: "Nếu ta trở thành giám đốc của Kim Long, ta có thể ngăn cản vị chủ tịch Mitsuko Yamada này. Hồng Kông Bang của chúng ta cũng có thể nhân cơ hội không ngừng lớn mạnh."

Trần Diệu Thái nói: "Vậy họ Thạch đó không sợ Hồng Kông Bang chúng ta trở nên lớn mạnh, hắn không khống chế được sao?"

Trâu Văn Hoài nhìn cháu trai của mình: "Ngươi cảm thấy ta còn có thể sống được mấy năm?”

"Ơ, ngươi còn rất trẻ mà. Bây giờ ngươi mới năm mươi, hai ba chục năm nữa cũng không thành vấn đề"

Trân Hổ Vượng mỉm cười: "Hai ba chục năm? Ta tự biết sức khỏe của mình, cùng lắm mười năm thôi."

"Hắn không sợ. Trong mười năm, Hồng Kông Bang của chúng ta có lợi hại đến cỡ nào cũng không thể trở thành một con quái vật. Huống chỉ còn có Lục Hợp Hội ở bên cạnh ngăn cản. Quan trọng nhất sau khi ta qua đời, Hồng Kông Bang không còn soái tài có thể dẫn đầu giúp chúng ta phát triển."

Mí mắt của Trần Diệu Thái giật giật mấy lần: "Còn ta thì sao?"

Trân Hổ Vượng nhìn cháu trai: "Như Thạch tiên sinh đã nói, ngươi chỉ là một tướng tài."

Trân Diệu Thái há hốc mồm định phản bác nhưng không tìm được lý do.

Trân Hổ Vượng không nói với Trân Diệu Thái, chắp tay sau lưng thở dài: "Loi hại. Chỉ mấy nước cờ đã tính toán tất cả. Thạch Chí Kiên thắng qua quỷ thần. Hôm nay, ta coi như tận mắt nhìn thấy."

Trần Diệu Thái bĩu môi, không muốn thừa nhận. Nhưng hắn nhớ đến ánh mắt sắc bén của Thạch Chí Kiên, còn có khí thế bá khí của đối phương, nhất thời có chút bỡ ngỡ. Đây là một cảm giác chưa bao giờ có. ...

Sau khi Trần Hổ Vượng và Trần Diệu Thái rời khỏi biệt thự nghỉ dưỡng, một hàng dài năm chiếc ô tô sang trọng từ bên ngoài tiến vào.

Trân Diệu Thái ngạc nhiên: "Của ai vậy nhỉ? Phô trương lớn quá."

Trần Hổ Vượng nhìn lướt qua: "Han là của chủ tịch Mitsuko."

"Tại sao ngươi biết?"

"Đoán."

"Vậy tại sao ngươi không qua đó chào hỏi?"

"Vì sao?"

"Ngươi cũng là cấp dưới của nàng mà."

"Sẽ có cơ hội." Trần Hổ Vượng chắp tay sau lưng mỉm cười, mắt nhìn thẳng chiếc xe sang trọng nhất ở chính giữa.

Một đôi mắt đẹp trong xe nhìn lướt qua hắn. ...

Lên xe, Trần Diệu Thái tùy ý nhét cái áo ướt của mình ra ghế đằng sau, Trần Hổ Vượng bảo tài xế lái xe.

Trần Diệu Thái nằm như cá chết đằng sau, bỗng nhiên hắn hỏi Trần Hổ Vượng: "Chẳng lẽ ta thật sự chỉ là tướng tài?"

Chuyện cho đến bây giờ, hắn vẫn còn lo lắng chuyện này.

Trân Hổ Vượng tức giận nguýt hắn một cái: "Ngươi cho rằng thì sao?"

"Nhưng ta cảm thấy mình lại rất thông minh." Trần Diệu Thái không phục: "Ta đánh bài chưa từng thua qua.”

Dừng một chút, hắn nói: "Đúng vậy, nhất định là do tên họ Thạch kia ghen ghét với ta, cố ý nói như vậy. Nhị thúc, ngươi đừng để ý. Sau này ta sẽ gánh vác trọng trách chấn hưng Hồng Kông Bang, giúp nhà họ Trần chúng ta vẻ vang. Đến lúc đó ngươi tuyệt đối sẽ không chết không nhắm mắt, nhất định sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền."

"Mim cười cái đầu ngươi đấy. Ngươi rua ta chết sớm à?" Trân Hổ Vượng tức giận đánh cho Trần Diệu Thái mấy cái.

Trần Diệu Thái bị đánh đến kêu to: "Hảo hán tha mạng. Nhị thúc tha mạng. Quân tử động khẩu không động thủ."...

"Này, ngươi thật sự muốn nâng đỡ Trần Hổ Vượng kia làm giám đốc công ty Kim Long sao?"

Đới Phượng Ny vắt hết óc cũng đoán không ra tại sao Thạch Chí Kiên lại muốn làm như vậy.

Mặc dù Lương Hữu Tài hơi hiểu một chút nhưng không dám nói ra.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Ngươi quan tâm những thứ này làm gì? Ngươi nên làm tốt thân phận phiêu dịch của ngươi đi."

"Ngươi còn biết ta là phiên dịch? Ngươi cái gì cũng không nói cho ta biết, ta chán quá."

"Tối hôm qua ngươi bị người ta đuổi giết cũng nhàm chán sao?"

"Đúng rồi, ngươi không nhắc đến ta thiếu chút nữa quên mất. Tối hôm qua có phải ngươi cố ý hay không?”
Bình Luận (0)
Comment