Chương 817: Cá vượt Long Môn
Chương 817: Cá vượt Long MônChương 817: Cá vượt Long Môn
Chương 817: Cá vượt Long Môn
Trân Hổ Vượng và Trần Diệu Thái đương nhiên là có ý kiến.
Để nhận được sự nâng đỡ của Thạch Chí Kiên, nói chính xác là có được công ty Kim Long làm chỗ dựa, Hồng Kông Bang bọn hắn đã liều mạng làm việc cho Thạch Chí Kiên. Còn đám khốn Lục Hợp Hội kia trên cơ bản cái gì cũng chẳng làm đã chiếm hết tiện nghi của bọn hắn. Bây giờ bảo bọn hắn chia đều lợi ích, làm sao bọn hắn chấp nhận được chứ?
Trần Diệu Thái đang định lên tiếng, Trân Hổ Vượng đã đứng lên ôm quyền nói: "Hồng Kông Bang chúng ta đương nhiên không có ý kiến."
"Nhị thúc." Trần Diệu Thái đứng bật dậy: "Tại sao lại không có ý kiến chứ? Lục Hợp Hội bọn hắn cái gì cũng không làm, lại muốn chia phân nửa nghiệp vụ với chúng ta. Ta không đồng ý."
Trân Hổ Vượng trừng mắt nhìn Trân Diệu Thái: "Ngồi xuống, đừng để ta nói lần thứ hai." Giọng điệu giống như Thạch Chí Kiên vừa rồi.
Sắc mặt Trần Diệu Thái co quắp mấy lần, hắn hừ một tiếng rồi ngồi xuống, gương mặt khó chịu.
Trân Hổ Vượng tiếp tục ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: "Bất luận thế nào, ta đại diện người của Hồng Kông Bang cảm ơn cơ hội mà Thạch tiên sinh đã trao cho."
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Cơ hội là do chú cháu các ngươi liều mạng mà có, không cần cảm ơn ta."
Trân Hổ Vượng gật đầu: "Cảm ơn." Sau đó hắn nói tiếp: "Neu không còn chuyện nào khác, ta và A Thái không quấy ray Thạch tiên sinh. Chúng ta xin phép."
Trân Diệu Thái đứng dậy: "Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"
"Đi." Trần Hổ Vượng quát lớn cháu trai.
Trần Diệu Thái quệt mũi: "Me kiếp." Gương mặt của hắn hiện lên sự bất bình.
Nhưng không đợi hai chú cháu Trân Hổ Vượng quay người rời đi, Thạch Chí Kiên đã nói lớn ở đằng sau: "Khoan đã, Trần long đầu, ta còn có chuyện cần nói."
Mắt Trân Hổ Vượng lóe lên ánh sáng, vội vàng quay người kính cẩn ôm quyền với Thạch Chí Kiên: "Không biết Thạch tiên sinh có gì dặn dò?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, đứng lên nói: "Ngươi đúng là một nhân tài."
Trần Hổ Vượng không lên tiếng.
"Ban đầu ngươi đã biết ta có chuyện cần nói, sẽ gọi ngươi lại sao?"
Trân Hổ Vượng vam im lặng, không lên tiếng.
"Không tệ, ngươi có thể duy trì được bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, không giống với cháu của ngươi, hữu dũng vô mưu, chỉ là tướng tài." Thạch Chí Kiên hút một hơi thuốc, khinh thường nói.
"Ngươi nói cái gì?" Trân Diệu Thái không ngờ Thạch Chí Kiên lại đánh giá hắn như thế.
Đới Phượng Ny ở bên cạnh lên tiếng: "Đại hiệp ngươi đừng để ý. Tên khốn họ Thạch này nói chuyện lúc nào cũng khó nghe như vậy."
Trần Diệu Thái mắt trợn trắng, hai tay chống nạnh: "Hừ."
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, một tay chỉ vào Trần Hổ Vượng: 'Còn ngươi lại là soái tài." Trân Hổ Vượng cúi người trước Thạch Chí Kiên: "Quá khen rồi."
Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: "Con người ta rất keo kiệt, rất ít khi khen người khác."
"Ta có thể chứng minh điểm này." Đới Phượng Ny chen vào nói: "Hắn thích nhất là mắng chửi người khác, rất ít khi khen người khác."
"Nhưng ngươi là một ngoại lệ." Thạch Chí Kiên tiếp tục nói với Trần Hổ Vượng: "Cho nên ta có một đề nghị, không biết ngươi có đồng ý hay không?"
"Thạch tiên sinh có gì cần nói thì cứ nói." Trần Hổ Vượng mơ hồ cảm thấy sẽ có một cơ hội rơi xuống đầu mình, con ngươi co rút. Hắn thậm chí còn có chút căng thẳng.
Thạch Chí Kiên ngậm điếu thuốc nhìn Trần Hổ Vượng, dường như đã có quyết định. Hắn nói: "Ngươi có muốn gia nhập công ty Kim Long hay không? Vị trí của Okamoto Yoshi sẽ để lại cho ngươi."
"Cái gì?" Trân Hổ Vượng kinh ngạc mở to mắt.
Trân Diệu Thái lại càng khó tin nhìn Thạch Chí Kiên, trong lòng tự nhủ thật hay giả vậy? Nhị thúc của ta có thể trở thành lãnh đạo cấp cao của Kim Long?
Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài cũng ngây ra, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.
Nên biết rằng vị trí của Okamoto Yoshi trong công ty Kim Long không hề thấp, thuộc Ba chàng ngự lâm của Kim Long, một trong ba giám đốc, địa vị gân với chủ tịch Asakura.
Hiện tại, Mitsuko Yamada lên làm chủ tịch, Thạch Chí Kiên đứng đằng sau khống chế mọi thứ, hoàn toàn có khả năng sắp xếp Trân Hổ Vượng trở thành người thứ hai trong công ty.
Cá vượt Long Môn.
Nhất phi trùng thiên.
Hồng Kông Bang có lợi hại đến cỡ nào cũng chỉ là một băng đảng trong bóng tối. Còn công ty Kim Long thì khác, là một công ty tiếng tăm lừng lẫy ngoài thương trường.
Trân Hổ Vượng đã nghĩ đến sẽ có một cái bánh úp lên đầu mình nhưng không ngờ cái bánh lại lớn như vậy.
Cơ thể của hắn hơi run lên, yết hâu khô đắng, bờ môi căng ra.
"Thế nào, Trần long đầu không muốn à?”
"Không, ta đồng ý." Trân Hổ Vượng giật mình, vội vén trường sam sang một bên, quỳ một gối trước Thạch Chí Kiên: "Cảm ơn Thạch tiên sinh đã thành toàn."
"Nhị thúc, ngươi...'
"Quỳ xuống."
"Cái gì?"
"Ta bảo ngươi quỳ xuống." Trần Hổ Vượng ra lệnh cho cháu trai.
Trân Diệu Thái có chút bất đắc dĩ quỳ một chân dưới đất trước Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Đứng lên đi. Chỉ một chức giám đốc thôi mà, các ngươi không cần cảm ơn ta như vậy."
Vừa nói vừa cười.
Thạch Chí Kiên đã xác định xong cục diện của công ty Kim Long.