Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 816 - Chương 816: Nhân Từ Không Nắm Được Binh

Chương 816: Nhân từ không nắm được binh Chương 816: Nhân từ không nắm được binhChương 816: Nhân từ không nắm được binh

Chương 816: Nhân từ không nắm được binh

"Chuyện gì vậy? Có phải mắt ta bị mờ hay không? Tại sao con trâu chết kia lại sống lại? Trân Diệu Thái thua rồi sao?" Đới Phượng Ny chấn kinh, không thể tin được nhìn cảnh tượng phát sinh bên dưới.

"Tiêu rồi, hết thật rồi, năm trăm đô la Mỹ của ta." Lương Hữu Tài đau khổ lên tiếng.

"Bây giờ các ngươi đã hiểu thế sự khó liệu chưa, nhất là phương diện đánh cược." Thạch Chí Kiên nói.

"Chẳng lẽ các ngươi đã biết trước Trần Diệu Thái sẽ thất bại?" Đới Phượng Ny khó tin nhìn Thạch Chí Kiên.

"Nếu ta nói đúng, ngươi có tin không?"

"Không thể nào? Làm sao ngươi có thể đoán được?"

"Cái này còn cần phải đoán sao?" Thạch Chí Kiên chỉ về phía Trân Diệu Thái: "Có búa mà không dùng, ngay từ đầu hắn đã thất bại rồi."

Đới Phượng Ny dường như hiểu ra được điều gì đó nhưng rồi cái gì cũng không hiểu.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, chỉnh lại quần áo rồi nói: "Đi thôi, để ta gặp con hổ con này một lần. Mặc dù hắn thua nhưng ta lại càng cảm thấy có hứng thú với hắn."...

Tách tách tách.

Trong căn phòng khách rộng lớn, Trân Diệu Thái oan ức vặn chiếc áo đầy nước.

Nước bị vắt ra khỏi quần áo của hắn rơi đầy xuống thảm.

"Chú ý hình tượng một chút, đừng làm bẩn phòng khách của Thạch tiên sinh." Trân Hổ Vượng nhắc nhở cháu trai.

'Hình tượng của ta đã mất từ lâu rồi. Mẹ kiếp, ta lại bị bại bởi con trâu chết kia." Trần Diệu Thái không phục.

"Ngươi đừng có mà không phục. Lòng dạ đàn bà là nhược điểm lớn nhất của ngươi đấy." Trần Hổ Vượng chắp tay sau lưng chỉ điểm: "Ngay từ ban đầu ngươi nên dùng búa của mình."

"Ta sợ mình sẽ chém chết đám khốn kia." Trân Diệu Thái khoác cái áo ướt lên vai, dùng tay sờ lấy phân bụng được quấn băng vải: "Lần này con trâu chết kia uy phong rồi, sau này có thể khoác lác là đã từng đánh bại ta."

"Yên tâm đi, không có đâu." Một giọng nói vang lên.

Lập tức, Thạch Chí Kiên cùng với Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài từ trên lâu bước xuống.

Thạch Chí Kiên ôm quyền với Trân Hổ Vượng: "Trần long đầu, cuối cùng chúng ta đã có thể gặp mặt." Sau đó, hắn ôm quyền với Trần Diệu Thái: "Tướng môn hổ tử, quả nhiên bất phàm”"

Trần Diệu Thái trừng mắt: "Sao, ngươi đang chê cười ta đúng không?”

"Làm gì có? Ta đang nói sự thật mà." Thạch Chí Kiên chỉ vào ghế sofa mời hai người ngồi xuống: "Lần này Triêu Sán Ngưu thắng nhưng không vinh. Hắn sẽ không nói lung tung đâu. Còn hổ uy của Trần tiên sinh ngươi, ta coi như đã tận mắt nhìn qua."

Trần Diệu Thái còn đang định lên tiếng phản bác, Trần Hổ Vượng đã ngăn hắn lại, ôm quyền với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh đúng không? Ta ngưỡng mộ danh tiếng của ngươi từ lâu." Thạch Chí Kiên ngồi xuống ghế sofa đối diện rồi chỉ sofa đằng sau hai chú cháu Trần Hổ Vượng: "Hai vị, mời ngồi."

Trân Hổ Vượng nháy mắt với Trân Diệu Thái, lúc này hai người mới ngồi xuống ghế sofa.

Thạch Chí Kiên đi thẳng vào vấn đề: "Đầu tiên, ta xin cảm ơn về việc Hồng Kông Bang đã giúp ta. Tiếp theo, ta muốn giao tất cả những nghiệp vụ có liên quan đến công ty Kim Long ở Yokohama và Kyoto cho Hồng Kông Bang quản lý. Nhưng bây giờ, ta đã thay đổi chủ ý."

"Ơ, tại sao?" Trần Hổ Vượng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hồng Kông Bang bọn hắn vì có thể nhận được lợi ích này, chú cháu bọn hắn đã đem cái mạng ra đánh bạc.

Thạch Chí Kiên nhìn Trần Diệu Thái rồi nói: "Bởi vì vừa nãy hắn đã đánh thua."

"Có ý gì đây?" Trân Diệu Thái đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

Trong mắt hắn, Thạch Chí Kiên tuổi còn trẻ nhưng coi trời bằng vung, thật sự khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

Thạch Chí Kiên không hề sợ hãi, dùng ngón tay chỉ vào ghế soda, giọng điệu ra lệnh nói với Trân Diệu Thái: "Ngồi xuống đi, ta không muốn nói lần thứ hai."

Trần Diệu Thái đang định nổi bão, Trần Hổ Vượng đã ra lệnh: "Ngồi xuống."

Lúc này, Trân Diệu Thái mới hừ mũi một cái, ngồi xuống lần nữa, mắt nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.

Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài bên cạnh không khỏi líu lưỡi. Trân Diệu Thái rất có khí thế, nhưng vì sao hai người lại cảm thấy Thạch Chí Kiên lợi hại hơn nhỉ?

"Nghiệp vụ của băng đảng chỉ dính đến một chữ, hung ác. Hung ác với mình, hung ác với kẻ địch. Triều Sán Ngưu làm không tệ. Nhưng ngươi, còn kém xa." Ánh mắt Thạch Chí Kiên khinh thường nhìn Trân Diệu Thái.

Trân Diệu Thái nắm chặt nắm đấm, ánh mắt phun lửa.

Trân Hổ Vượng không lên tiếng, chỉ nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cũng nhìn hắn: "Trần long đầu, ta nói như vậy, ngươi không tức giận sao?"

"Có tức giận thì thế nào? Chẳng lẽ Thạch tiên sinh sẽ giao lại những nghiệp vụ đó cho chúng ta?"

"Ta đã đồng ý với Triều Sán Ngưu của Lục Hợp Hội, sau này những nghiệp vụ đó sẽ do bọn hắn và Hồng Kông Bang các ngươi cùng nhau quản lý." Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vô cùng chắc chắn. Hắn móc một điếu thuốc đưa lên miệng. Lương Hữu Tài vội vàng tiến lên giúp hắn đốt thuốc.

Thạch Chí Kiên vỗ mu bàn tay của Lương Hữu Tài, biểu thị sự cảm ơn. Lúc này, hắn mới ngẩng đầu nheo mắt nhìn chú cháu Trần Hổ Vượng, phun ra một làn khói: "Đối với điều này, các ngươi có ý kiến gì không?”
Bình Luận (0)
Comment