Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 815 - Chương 815: Chưa Đến Điểm Cuối Cùng Còn Chưa Biết Ai Thắng

Chương 815: Chưa đến điểm cuối cùng còn chưa biết ai thắng Chương 815: Chưa đến điểm cuối cùng còn chưa biết ai thắngChương 815: Chưa đến điểm cuối cùng còn chưa biết ai thắng

Chương 815: Chưa đến điểm cuối cùng còn chưa biết ai thắng

Trân Hổ Vượng nhìn thấy Trần Diệu Thái bị Triều Sán Ngưu bức đến không còn đường lui, sắp sửa thua trận, lập tức chắp tay sau lưng, mắt nheo lại, bình tĩnh nói: "A Thái, bây giờ ngươi đã biết đánh nhau không phải chỉ dựa vào man lực chứ?”

"Biết cái quỷ." Trân Diệu Thái chợt quát lớn một tiếng, đột nhiên dậm chân xuống đất, cúi người lao về phía trước, không chút do dự ôm lấy eo Triều Sán Ngưu.

"Muốn chết." Triều Sán Ngưu vung mạnh quyền nen xuống lưng của Trân Diệu Thái.

Bịch bịch bịch.

Giống như nen trống.

Trân Diệu Thái cố chịu đựng cơn đau kịch liệt, nhe răng cười nói: “Ai chết còn chưa biết. Nào, chúng ta xuống sông tắm đi."

Vừa nói, hắn vừa đẩy mạnh Triều Sán Ngưu sang một bên, lao về phía bờ hồ bên cạnh.

"Khốn kiếp." Triều Sán Ngưu gấp lên, vội vàng vung nắm đấm. Vừa rồi hắn còn giữ lại, bây giờ hắn đã toàn lực ứng phó.

Đáng tiếc, Trần Diệu Thái là một tên điên, ôm Triều Sán Ngưu giống như máy ủi. Âm một tiếng, cả hai cùng rơi xuống hồ.

Tom tõm.

Bọt nước vẩy ra.

Hai người ngã xuống nước, không khỏi giãy giụa.

Trần Diệu Thái ngồi trên lưng Triều Sán Ngưu, dùng sức ấn Triều Sán Ngưu không biết bơi lội xuống dưới nước: "Ta sẽ cho ngươi uống no nước luôn, biến ngươi thành một con trâu nước."

Ùng ục ùng ục.

Đáng thương cho Triều Sán Ngưu, ở trong nước gần như không có đất dụng võ, không ngừng uống nước trong hồ, bị Trân Diệu Thái cưỡi đầu cưỡi cổ, sắp sửa chết đuối.

"Này, được rồi. Còn nhấn nữa hắn sẽ chết đấy." Trân Hổ Vượng đứng trên bờ nói.

Lúc này, Trân Diệu Thái mới thở ra một hơi, một tay bơi, một tay kéo Triều Sán Ngưu đã uống no nước vào bờ.

Ba tên đàn em của Triều Sán Ngưu cố gắng chịu đựng cơn đau đến đỡ Triều Sán Ngưu, đặt hắn nằm dưới đất.

Hai mắt Triều Sán Ngưu nhắm nghiền, miệng thịnh thoảng phun nước ra ngoài.

Trần Diệu Thái thở hồng hộc ngồi dưới đất: "Này, các ngươi còn ngồi đó nhìn hắn chết sao? Mau giúp hắn phun nước ra ngoài, hô hấp nhân tạo cho hắn."

Ba tên đàn em nhìn nhau, không biết phải làm như thế nào.

Trần Diệu Thái nhìn Trần Hổ Vượng: "Nhị thúc, ngươi giúp bọn hắn đi."

Trân Hổ Vượng chắp tay sau lưng: "Nhị thúc của ngươi ba tuổi đọc Mạnh Tử, năm tuổi đọc Thi Kinh, mười ba tuổi đọc Xuân Thu ở trường, mười sáu tuổi cùng với cha ngươi tham gia hành động báo quốc ân. Bây giờ ta lại càng ra sức làm việc ở Nhật Bản."

Trân Diệu Thái nháy mắt: 'Ngươi nói những thứ này làm gì?"

Trân Hổ Vượng nghiêm túc nói: "Ta nói cho ngươi biết ta bỏ ra nhiều thời gian, học được nhiều thứ tốt như vậy, cho nên ta không có thời gian để học cách giúp người ta phun nước, còn có hô hấp nhân tạo gì đó.

Trần Diệu Thái cảm thấy thận đau nhói. ...

"Ồ, chúng ta thắng rồi. Tên khốn họ Thạch kia, lần này ngươi thua rồi." Đới Phượng Ny nhìn Triều Sán Ngưu giống như trâu chết được Trần Diệu Thái vớt lên khỏi hồ, lập tức vỗ tay nói.

"Đúng vậy, Đới tiểu thư, lần này chúng ta thắng chắc. Ta thắng được năm trăm rồi, là năm trăm đô la Mỹ." Lương Hữu Tài tươi cười rạng rỡ, sợ Thạch Chí Kiên quyt nợ, còn cố ý nhắc lại năm trăm đô la Mỹ.

Thạch Chí Kiên nhìn Triều Sán Ngưu nằm trên mặt đất giống như xác chết, vừa mỉm cười vừa xoa cằm: "Thắng thua còn chưa kết thúc mà. Ai nói các ngươi thắng?"

"Ngươi còn muốn quyt nợ? Thấy chưa, con trâu chết kia đang nằm dưới đất đấy. Không phải Trần Diệu Thái thắng thì là ai thắng nữa?" Đới Phượng Ny khó chịu khi Thạch Chí Kiên cưỡng từ đoạt lý như vậy.

Thạch Chí Kiên bước đến một bên ban công, hai tay chống lên lan can, dùng thái độ bề trên quan sát bên dưới: "Các ngươi có biết vì sao người Hồng Kông thích đua ngựa hay không? Chưa đến điểm cuối cùng còn chưa biết ai thắng."

Khóe miệng Đới Phượng Ny co quắp, nở một nụ cười châm chọc: "Ngươi nhất định thua rồi, lại còn nói đạo lý. Chẳng lẽ con trâu chết kia còn có thể sống lại, chuyển bại thành thắng sao?"...

"Có nhầm hay không vậy? Các ngươi cái gì cũng không biết làm? Mẹ kiếp." Trần Diệu Thái nhìn thấy, không thể không tự mình bước ra, giúp Triều Sán Ngưu đẩy nước trong bụng. Còn cái việc hô hấp nhân tạo kia, đánh chết hắn cũng không làm.

Nhưng không đợi Trân Diệu Thái giúp Triều Sán Ngưu nhấn nước trong bụng, một bàn tay đã kẹp lại cổ họng của hắn. Triều Sán Ngưu xoay người cưỡi lên người Trần Diệu Thái, lạnh lùng nói: 'Bây giờ thì ai thua ai thắng?"

Tình thế biến đổi quá nhanh.

Trân Diệu Thái bị khống chế.

Nửa ngày sau, hắn mới lấy lại tinh thần: "Ngươi chơi xấu."

Triều Sán Ngưu cười lạnh: "Ngươi đẩy ta xuống nước thì được, vì sao ta không thể chơi mưu kế với ngươi? Binh bất yếm trá, ngươi chưa từng nghe qua sao?"

"Haiz, A Thái, ngươi thua rồi." Trân Hổ Vượng ở bên cạnh nói: "Ngươi quá mềm lòng."

Trần Diệu Thái còn muốn giãy giụa phản kháng, nhưng Triều Sán Ngưu đã không cho hắn cơ hội, kẹp chặt cổ họng của hắn, rút cây búa sau lưng hắn ném xuống đất: "Đừng cho rằng ta tứ chi phát triển mà đầu óc ngu si nhé."

"Nếu không nhờ ta cứu ngươi, ngươi đã sớm biến thành con trâu chết rồi. Tên gia hỏa lấy oán trả ơn." Trần Diệu Thái chửi ầm lên.

Triều Sán Ngưu đánh một quyền xuống bên cạnh đầu của Trần Diệu Thái, đánh thành một cái hố to trên mặt đất: "Nếu không phải ngươi cứu ta, một quyền này sẽ đánh vào đầu ngươi đấy."
Bình Luận (0)
Comment