Chương 814: Hổ uy
Chương 814: Hổ uyChương 814: Hổ uy
Chương 814: Hổ uy
Đới Phượng Ny thấy Thạch Chí Kiên vô tình như vậy, không khỏi cảm thấy khó chịu: "Ngươi ác quá đi. Nói thế nào thì Trần Diệu Thái cũng đã cứu mạng của ta tối hôm qua."
"Đúng vậy, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." Lương Hữu Tài ở một bên nói.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Các ngươi tốt bụng, còn ta thì xấu bụng. Ta thấy hắn đang khó chịu. Ngươi nhìn đi, thái độ của hắn kiệt ngạo bất tuần. Nếu không ghìm cương, hắn sẽ rất thảm."
Đới Phượng Ny hừ một tiếng: "Tóm lại, ta và ngươi khác nhau. Ta là Đới tiểu thư lúc nào cũng nói nghĩa khí."
Thạch Chí Kiên lắc lư ly rượu nhìn Lương Hữu Tài: 'Còn ngươi thì sao? Có dám đánh cược không? Thấp nhất là năm trăm đô la Mỹ." Dừng một chút: "Ta bỏ ra nhiều tiền để thuê căn biệt thự này, tốt xấu gì ngươi cũng nên cho ta chút vui vẻ, coi như lấy lại tiền vốn."
Lương Hữu Tài cắn răng nói: 'Cược. Ta cược Trân Diệu Thái thắng."
"Được, vậy ta sẽ cược con trâu điên kia thắng." Thạch Chí Kiên nhìn Triều Sán Ngưu, uống một hơi cạn sạch ly rượu: "Khi còn ở Hồng Kông, ta không ăn nổi bữa sáng. Chị của ta rót cho ta một ly dấm, nói dấm có thể kích thích vị giác, sẽ ăn được nhiều hơn. Bây giờ ta mới biết, đó là vì nghèo. Kẻ có tiền thì uống rượu khai vị." Nói xong, hắn đặt cái ly lên bàn: "Bây giờ thì khẩu vị của ta đã tốt hơn rất nhiều."
Đới Phượng Ny thật sự không ưa nổi cái kiểu đắc ý của Thạch Chí Kiên: "Ta mua Trần Diệu Thái thắng. Một nghìn đô la."
"Được." Thạch Chí Kiên giơ ngón tay cái lên với Đới Phượng Ny: "Đủ hào khí, nhưng vì sao ngươi lại thay đổi suy nghĩ của mình vậy?"
Đới Phượng Ny nhìn lướt qua Thạch Chí Kiên rồi nhìn về phía cửa chính, kiêu ngạo nhún vai: "Bởi vì ta thích nhìn thấy ngươi bị thua."...
"Nếu ngươi đã không chịu hợp tác, ta không thể làm gì khác hơn là đích thân ra tay." Triều Sán Ngưu thấy Trần Diệu Thái không chịu phối hợp bỏ lại cây búa, mỉm cười lạnh lùng nói.
"Đợi lát nữa ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, ngươi sẽ biết có phải ta đang kể chuyện cười hay không?" Triều Sán Ngưu vừa hét vừa đánh tới Trân Diệu Thái. Nhưng bước chân của hắn không táo bạo như tiếng kêu của hắn. Tốc độ của bước chân không nhanh không chậm.
Ba tên đàn em của Triều Sán Ngưu dẫn đầu xông lên trước.
Hai chân của Trần Diệu Thái không hề động đậy, nửa thân trên né tránh một quyền của đối thủ. Khi nắm đấm bay tới gần mặt, hắn đột nhiên duỗi tay trái, cực nhanh nắm lấy cổ tay đối phương: "Mẹ kiếp, để ta dạy cho ngươi cái gọi là bay trên không trung." Vừa nói, tay phải của hắn xuyên qua dưới cánh tay đối phương, nắm lấy nách, đột nhiên dùng lực nâng đối phương lên. Một cú ném rất đẹp, nện đối phương giống như nen bao tải xuống đất.
Bịch. Một âm thanh tram. Sau khi phần lưng của người kia bị nện xuống đất, miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Xong một người.
Trân Diệu Thái huy quyền đánh về phía người thứ hai. "Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là răng rơi đầy đất."
Nắm đấm của Trân Diệu Thái móc mạnh vào cằm của người thứ hai, cả người của hắn gần như nhô lên khỏi mặt đất, sau đó ngã về đằng sau.
Sau khi bay thẳng bốn năm mét, hắn mới ngừng lại, ngã lăn đến trước mặt Triều Sán Ngưu, răng rơi đầy đất, mấy lần muốn giãy giụa đứng dậy nhưng không làm được.
Người thứ ba bị dọa sợ, không dạm loạn động.
Triều Sán Ngưu không thèm nhìn đám đàn em bị đánh ngã của mình, tiếp tục xuất phát đầy khí thế về phía Trân Diệu Thái, nhưng tốc độ dưới chân tăng lên, hai tay cũng vậy, toàn thân phát ra tiếng răng rắc như hạt đậu nổ.
Trân Hổ Vượng nhìn thấy, không khỏi cả kinh: “A Thái, ngươi nhất định phải cẩn thận. Hắn có khổ luyện công phu đấy."
"Khổ luyện cái gì? Ta sẽ đánh cho hắn i ra quần mới thôi." Trân Diệu Thái còn chưa dứt lời, Triều Sán Ngưu đã vung mạnh cánh tay nện vào người hắn.
Đại khai đại hợp.
Không hề xinh đẹp chút nào.
Hai tay Trân Diệu Thái vung lên theo tư thế Thiên Vương Thác Tháp, chống đỡ cánh tay của Triều Sán Ngưu.
Cánh tay đó giống như chiếc kích, đập mạnh vào cánh tay của Trân Diệu Thái.
Bịch.
Một trận rung mạnh.
Hai người tách ra.
Trần Diệu Thái xoa bóp hai tay của mình, miệng mắng: "Me ngươi chứ! Khổ luyện quả nhiên sắc bén."
"Sắc bén hơn vẫn còn ở phía sau." Triều Sán Ngưu vừa nói, hai cánh tay luân phiên đập mạnh theo tư thế Đại Luân Xa.
"Vương Bát Quyền?" Trần Diệu Thái kinh ngạc nói.
"Thông T¡ Quyền." Triều San Ngưu nện xuống một quyên."Đi chết đi.'...
"Tiêu rồi. Lần này hắn chết chắc rồi." Trên ban công, Đới Phượng Ny lo lắng nói.
"Hỏng rồi, thua rồi. Cũng không biết Thạch tiên sinh có tính sổ năm trăm hay không? Ta có cần quyt hay không?” Lương Hữu Tài cũng nôn nóng.
Thạch Chí Kiên xoa cằm, khoanh tay nhìn Trần Diệu Thái bị đánh đến không đường thối lui: "Hắn làm sao có thể thắng được?"