Chuong 820: Qua cau rut van
Chuong 820: Qua cau rut vanChuong 820: Qua cau rut van
Chương 820: Qua cầu rút ván
Mitsuko Yamada do dự một chút, sau đó nàng cẩn thận hỏi Thạch Chí Kiên: "Bây giờ ta không muốn ăn gì cả. Ngươi có thời gian theo ta đến một nơi hay không?" Giọng điệu của nàng tràn ngập sự cầu khẩn.
"Đương nhiên là được, mà đi đâu?”
"Đến đó ngươi sẽ biết."
Thấy Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada sắp rời đi, Đới Phượng Ny gấp lên: "Này này, còn ta nữa. Ta là phiên dịch mà. Ta đi cùng các ngươi."
"Không cần." Thạch Chí Kiên gỡ áo khoác máng trên móc xuống: "Ta đi với Mitsuko tiểu thư là được. Ngươi ở lại đây đi?"
Đới Phượng Ny trợn tròn mắt. ý gì? Qua cầu rút ván sao?...
"Đới tiểu thư, nói đến chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn. Ta đã coi ngươi là bạn từ lâu rồi. Ta không biết có câu này có nên nói hay không?" Lương Hữu Tài cẩn thận tiến đến bên cạnh Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny nắm chặt bàn tay đến nổi gân xanh, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe chở Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada rời đi.
"Có cái gì thì ngươi cứ nói." Đới Phượng Ny bất mãn nói.
"Ta cảm thấy ngươi nên từ bỏ đi. Ngươi và Mitsuko Yamada không cùng một cấp bậc." Lương Hữu Tài cẩn thận tìm từ, sợ chọc giận Đới Phượng Ny, hoặc có thể nói là chọc nàng thương tâm.
"Nếu là trước kia thì được. Khi đó Mitsuko Yamada cùng lắm cũng chỉ là một nữ thư ký, một trợ lý. Nhưng bây giờ người ta đã thượng vị, là nữ chủ tịch của công ty Kim Long."
Lương Hữu Tài nhìn mặt mà nói chuyện. Thấy Đới Phượng Ny không tức giận, hắn xoa tay nói tiếp: "Ngươi cũng biết công ty Kim Long là một công ty lớn có tài sản hơn trăm triệu. Nếu ở Hồng Kông, đây là một xí nghiệp rất uy phong. Đới tiểu thư, mặc dù ngươi xuất thân danh môn nhưng so với người ta vẫn chênh lệch một chút xíu." Hắn đưa đầu ngón tay của mình ra với Đới Phượng Ny.
"Cho nên, Đới tiểu thư, ta thấy chi bằng ngươi từ bỏ đi. Thiên nhai nơi nào mà chẳng có cỏ thơm, ngươi cần chi phải đơn phương yêu mến một cành hoa?" Lương Hữu Tài đột nhiên cảm giác hắn rất có tài. Thi từ đặc sắc như vậy mà hắn cũng có thể nói ra được.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Đới Phượng Ny nghe xong, ánh mắt xoay tròn.
Đúng vậy, bây giờ Mitsuko Yamada không còn là người bình thường nữa.
Nàng là một nữ chủ tịch.
Quản lý một công ty Kim Long lớn như vậy.
Mà tài sản của công ty Kim Long gần trăm triệu.
Đới Phượng Ny liếm cái lưỡi nhỏ thơm tho của mình. Nếu ta có được nàng, để nàng trở thành nữ nhân của Đới Phượng Ny thì sao?
Đấn lúc đó nàng còn không phải dưới gối hầu hạ ta, tùy ý phụ họa sao?
"Ha ha ha.” Đới Phượng Ny cười đến run cả người, cười đến khi Lương Hữu Tài toàn thân nổi da gà, không thể hiểu được.
Thạch Chí Kiên ơi Thạch Chí Kiên. Chỉ cần Đới Phượng Ny ta chiếm được Mitsuko Yamada, đến lúc đó ta không cần sợ ngươi nữa.
Có Mitsuko Yamada làm chỗ dựa, ta sẽ phục hưng lại nhà họ Đới, nhất quyết thư hùng với ngươi.
Nhưng mà...
Đới Phượng Ny lập tức nghĩ đến điều gì đó.
Hình như Mitsuko Yamada không hề có tình cảm với bổn tiểu thư, ngược lại nói gì nghe nấy với tên tiểu tử họ Thạch.
Ừm, bên trong nhất định có chuyện. Chẳng lẽ nàng và tên khốn Thạch Chí Kiên đã phát sinh chuyện gì không thể cho người ta biết?
Đới Phượng Ny khoanh tay, xoa cái cằm tinh xảo mà suy nghĩ.
Lương Hữu Tài nhìn thấy, trong lòng tự nhủ, không biết Đới tiểu thư đang làm cái gì? Nàng bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Vừa rồi hắn không có nói gì nhiều, chẳng lẽ mấy lời đó lại kích thích nàng?
Năng lực chịu đựng của nàng quá kém.
Đới Phượng Ny tiếp tục suy nghĩ.
Không được, ta nhất định phải chủ động xuất kích mới được.
Ta là ai chứ? Đệ nhất mỹ nữ sát thủ Hồng Kông Đới Phượng Ny.
Phàm là nữ nhân bị ta nhìn trúng, không một ai có thể thoát khỏi ma chưởng của ta.
Đới Phượng Ny nắm chặt bàn tay, gương mặt hiện lên sự kiêu ngạo.
Lương Hữu Tài nhìn thấy, một lần nữa run lên trong lòng. Điên, điên rồi.
"Lương Hữu Tai Đới Phượng Ny đột nhiên gọi.
"Có.' Lương Hữu Tài vội vàng đáp lại.
"Ở đây có mấy thứ đồ này hay không?"
"Đồ gì?"
"Chính là xem bói hỏi quẻ, giúp người ta hoàn thành chuyện tốt đấy."
"Sao?" Lương Hữu Tài sững sờ, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Đới tiểu thư muốn đi theo con đường tà môn, làm mấy chuyện như hạ cổ độc, bùa tình yêu?
Lương Hữu Tài bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đọc rất nhiều sách, cái gì là Thượng Hạ Năm Trăm Năm, Kim Thập Ma Mai, Ngọc Thập Ma Đoàn, thứ nào cũng đọc, càng không cần phải nói mấy tiểu thuyết tà điển dân gian.
"Ta không biết." Lương Hữu Tài vội lắc đầu như trống bỏi.
Nói đùa. Nếu chuyện này làm lớn, hắn sẽ phải gánh trách nhiệm. Cẩn thận vẫn hay hơn.
"Đồ ngốc, ngay cả mấy thứ này cũng không biết." Đới Phượng Ny khinh thường nói.
"Ta không phải người Nhật, cũng không có làm việc ở đây, ta đương nhiên không biết rồi." Lương Hữu Tài giải thích.
"Có lý." Đới Phượng Ny khoanh tay xoa cằm: "Vậy chúng ta phải tìm hiểu mới được. Đúng rồi." Đới Phượng Ny búng tay một cái: "Tìm đại hiệp huynh. Tìm hắn nhất định không sai đâu."
Đới Phượng Ny bỗng nhiên nhớ đến Trần Diệu Thái.
Tên kia chính là thổ bá vương của vùng này. Tím hắn, hắn nhất định sẽ nghe ngóng ở đâu có thủ thuật làm bùa như vậy.
"Ha ha, ta thông minh quá."